Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 143: Thầy Phục đã online

Chương 143: Thầy Phục đã online Chương 143: Thầy Phục đã online
[ Thầy giáo Phục đã online, vui lòng kiểm tra và nhận! ] [ Thày Phục, ha ha ha, Cao Viễn thật tuyệt ] [Cũng tốt, mấy người trẻ tuổi cần phải có người hướng dẫn. ] [Nam chính cũng có chút tác dụng, không chỉ có mỗi công dụng yêu đương] L..]
Phục Đình Du chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Cao Viễn một cái, nói: "Cậu còn quá yéu, không chịu nồi một kích."
Cao Viễn: "..."
"Ngay cả một con tang thi bình thường cũng có thẻ tránh thoát dây leo của cậu, cậu cứ nghĩ biện pháp củng có ngưng kết đi đã rồi nói sau."
Phục Đình Du còn nói thêm.
Phục Anh nhịn không được bật cười. Không biết vì sao, nhìn thấy Cao Viễn bị phũ, cô ấy cảm thấy tâm tình thoải mái vô cùng.
Một giây trước Cao Viễn đang phải chịu đả kích, sau khi nghe được Phục Đình Du chỉ đạo, hắn lập tức gật đầu như rang lạc khiêm tón tiếp nhận chỉ dẫn.
"Còn cô, không cần phải lúc nào cũng lợi dụng kim loại có sẵn xung quanh mình. Mấu chót đẻ quyết định mạnh yếu của dị năng giả hệ kim chính là có thẻ triệu hồi nguyên tó kim loại."
Phục Đình Du chỉ vào Phục Anh đang chuẩn bị ngưng tụ lan can ở ven đường thành vũ khí nói.
"À... Cảm ơn thầy Phục chỉ dạy."
Bang một tiếng, Phục Anh vứt thanh lan can kia xuống.
Đúng lúc từ sau khi thăng cấp cô ấy vẫn luôn mê mang không biết bước tiếp nên làm thế nào đẻ nâng cao dị năng thì Phục Đình Du lại chỉ dẫn rõ ràng. Nghe qua có vẻ không giống như đang hại bọn họ, cho nên cô ấy lập tức biến thành hành động.
Phục Đình Du gật đầu, thật ra cô gái này nghe lời hơn người em gái luôn đối nghịch với hắn ở thé giới kia nhiều.
"Cái kia... Thầy, thầy Phục còn tôi thì sao?"
Có Dao, người đang mong chờ được ai đó chỉ dẫn nhát, hỏi.
"Chiêu thức mạnh nhát của dị năng hệ thuỷ, là băng" Phục Đình Du nói.
Quả nhiên có thể ngưng tụ thành băng sao?
Hai mắt Có Dao sáng lên, nói cách khác phương thức cô ấy dùng trước đó không hề sail
"^ảm ơn thầy Phuicl" Cô Dao cúi người thật thâp với hăn, sau đó lại hưng phân đi tới bên cạnh Trương Đào luyện tập giết tang thi.
Nhìn mấy người khiêm tốn tiếp thu cũng không ngừng luyện tập, Phục Đình Du cúi đầu nở nụ cười.
Cũng tót, hắn chắc không còn là đội viên ăn chực nữa.
Bang bang bangl
Trường đao lơ lửng giữa không trung, Lý Ngôn Hề nhẹ nhảy nhảy lên trên trường đao, mượn lực đá về phía bảy tám con tang thi vây quanh mình. Tang thi ngã rơi rụng xuông đất, hai thanh đoản đao xuất hiện sau đầu tang thi, thẳng tắp đâm vào tuỷ não, những con khác cũng lằn lượt bị Lý Ngôn Hè và Phục Anh cầm trường đao chặt bỏ đầu.
Trong mắt Phục Đình Du mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Một thân công phu của Lý Ngôn Hề tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể luyện được. Dị năng giả hệ tinh thần đều dựa vào sức mạnh tinh thần đẻ bảo vệ chính mình. Trong án tượng của hắn hình như chưa từng có dị năng giả sự dụng sức mạnh tinh thần nào xuất ra chiêu thức giống như cô.
Đội ngũ này... Tuy rằng ít người, nhưng xem ra bây giờ vẫn đang ở giai đoạn phát triển sơ cấp.
Phục Đình Du ngừng quan sát. Hắn thu lại lôi quang kiếm. đối phó với tang thi cấp thấp thé này, hắn chỉ cần đứng bát động là được.
Có Phục Đình Du gia nhập, tốc độ dọn dẹp tang thi của bọn họ nhanh gấp đôi. Mục tiêu của bọn họ là xăng bên trong trạm xăng dầu. Xét theo mức độ ùn tắc phía ngoài trạm xăng dầu và só lượng tang thi vây đến thì bên trong nhát định có xăng.
Sự thật chứng minh phán đoán của mọi người không sai, ngoài trừ rát nhiều bình xăng và can dầu bên trong trạm xăng, Chu Phong còn phát hiện phía sau có xe bổn chở xăng cỡ lớn.
Lý Ngôn Hè trực tiếp thu hai cái xe bồn và máy can xăng, dầu khác vào trong balo, tất cả những thứ này cũng chỉ chiếm môt ô vuông trong ba lô mà thôi.
Mà Phục Anh và Lê Hiểu Tình còn tìm được một cửa hàng tiện lợi bên trong trạm xăng dầu, chỉ là bọn họ chỉ lấy một ít vật tư bên trong cửa hàng tiện lợi chứ không lấy toàn bộ.
Lý Ngôn Hèề cũng cảm tháy hiện giờ bọn họ không thiếu đồ, đặc biệt còn có cả cửa hàng mỹ thực. Bọn họ thu đóng vật tư này để lên xe cũng chỉ là để che giấu tai mắt mà thôi.
"Vậy có nghĩa là ba lô của cô cũng có thể đơn độc thăng cáp?"
Trên xe, Phục Đình Du rót cuộc hiểu rõ công năng chiếc balo của Lý Ngôn Hà. Chiếc balo thằn kỳ này cũng khiến hắn lắp bắp kinh hãi, ban đầu hắn cho rằng đây chỉ đơn giản là một không gian cát đồ vật mà thôi, không nghĩ tới thế nhưng nó còn A4 +hủÄ tbhXn~ ¬Ấnm +hAm ¬hf nàn ¬4 ¬2Ä ^An~ nXŠnmx ¬Ứz¬ hàn ~x me t#his¬ "Đúng vậy, ngoại trừ việc giêt tang thi đê tăng thực lực ra chúng ta còn phải thu thập tinh thạch để thăng cấp ba lô."
Lý Ngôn Hề nói.
"Các người có rất nhiều đồ phải mang theo đúng không?"
Tuy lúc ấy Phục Đình Du chỉ nhìn thoáng qua cái ba lô kia, nhưng hắn nhớ rõ bên trong chát đầy đò, chỉ còn lại máy ô tróng cuối cùng. Hắn cảm tháy hiện tại chắc không một ai có thể có balo có nhiều đồ như Lý Ngôn Hè.
Người trong xe nghe xong đều bật cười, đồ bên trong kho hàng Đào Lý cộng thêm cả thuốc men trong nhà máy dược phẩm trong công ty của Phục Anh, còn không nhiều ư?
"Khi còn ở trong đội, tôi sẽ có gắng hét sức giúp đỡ mọi người."
Phục Đình Du nói.
"Thầy Phục định sẽ rời đi sao?" Có Dao hỏi.
Mặc dù cô Quách đã dạy cho cô áy một bài học nhưng đối với Phục Đình Du, không hiểu sao cô ấy cảm giác hắn giống một người thầy thực thụ hơn.
"Tôi chưa biết nữa."
Phục Đình Du trả lời, nhỡ đâu hắn lại xuyên trở về thì sao?
"Có lẽ phải chờ anh khôi phục lại toàn bộ ký ức mới biết được."
Lý Ngôn Hè giải thích. Nhưng trong lòng cô cũng biết, người này có lẽ sẽ không thể quay về, trừ phi anh ta đóng máy một ngày nào đó...
Có điều Phục Đình Du có biểu hiện như vậy lại làm mọi người buông xuống lòng đề phòng đối với hắn. Lê Hiểu Tình và Chu Phong lớn tuổi hơn một chút cũng thu hồi hoài nghi việc hắn có động cơ không trong sạch.
Bởi vì ở một mức độ nào đó, hành động của Phục Đình Du thật sự không giống người có ý đồ. Hắn có thẻ giải thích hết các ván đề vặt vãnh khó xử lý, giống như một người đột nhiên bị NPC sắp xép đến chỗ bọn họ.
NPC?2
Nghĩ đến đây Chu Phong cười, sao có thể chứ2...
Mặc dù Phục Đình Du biết rằng máy người họ ở trong một kho hàng có đầy đủ vật tư, nhưng lúc tiến vào kho hàng Đào Lý vẫn không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ vậy mà lại có nhiều vật tư như vậy!
Trách không được máy người này tìm tinh thạch như chết đói vậy.
Hơn nữa Chu Phong lại còn giải thích với hắn, những thứ này đều là đồ của Lý Ngôn Hề?
Hắn nhịn không được lại nhìn về phía Lý Ngôn Hè, giờ phút này cô đang quan sát quằng sáng trước mặt, hỏi máy người đang trò chuyện bên cạnh muốn ăn cái gì, rồi lại kéo xuống lật xem. Nhưng mà hán thích.
Người gọi món ăn vẫn là Phục Anh, cô ấy gọi một phần hải sản kiểu Tứ Xuyên, gà hằm nám, thịt bò nạm háp dưa vàng và một số món ăn hắn không biết tên, tỷ như mãn khẩu hương, thiên sơn toàn gia phúc vân vân.
"Máy món này là đủ cho tám người ăn rồi, không thẻ lãng phí đồ ăn." Phục Anh nói.
"Đủ đủ rồi, đúng không? Phục Đình Du đâu?"
Cao Viễn nhìn đĩa lớn đĩa nhỏ đồ ăn được bưng lên bàn ngay sau khi gọi món, nước miếng chảy ròng, chỉ là mọi người chuẩn bị ăn cơm rồi mà lại không tháy Phục Đình Du đâu.
"Anh ấy nói đi xung quanh kho hàng kiểm tra an toàn gì đó, sẽ quay lại ngay." Chu Phong bát đắc dĩ trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận