Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 336: Chuẩn bị

Chương 336: Chuẩn bịChương 336: Chuẩn bị
[Lời thày Phục thật động viên... ]
[Đúng vậy, hỏi nhỏ thắy mẹ quá cứng rắn, mọi việc đều phải quản, tôi còn viết nhật ký chê bà ấy xáu xa, lớn lên mới hiểu là do bó tôi không quan tâm gì cả bà mới phải ép bản thân đến thé, giờ thương bà áy và thấy bà ấy đáng thương quá. ]
L..]
"Hì hì, nói tới nâng cấp dị năng, tôi nghe nói những người có dị năng trong doanh trại Cao Trạch mà lên đến cáp 2 là khá rồi đáy."
Vạn Sự Hưng hào hứng nói thông tin mình dò la được.
"Sao anh lại biết? Không phải anh luôn đi cùng với chúng tôi suốt à?"
Lý Ngôn Hè thấy thú vị nên hỏi.
"Tôi hỏi anh họ tôi kể đấy. Trước khi vào doanh trại và trước cuộc họp, tôi đã nói chuyện rất lâu với anh ấy, gàn như hiểu rõ tình hình doanh trại Cao Trạch rồi."
Vạn Sự Hưng giải thích.
"Không ra ngoài tiêu diệt tang thi thì làm sao lên cáp được chứ?"
Cỏ Siêu Nhiên nói.
"Các anh không ganh tị với họ à?”
Lý Ngôn Hề hơi tò mò suy nghĩ của các thành viên của đội quân binh đoàn khi thấy "an cư lạc nghiệp" trong trại này. Liệu họ có vẫn quyết tâm tiêu diệt tang thi để lên cắp không?
"Có gì đâu mà ganh tị, tài nguyên khan hiếm của họ, chắc chắn không quá một năm là bị ăn sạch mát."
Cổ Siêu Nhiên nói.
"Phải rồi, thêm nữa không được ra ngoài, ra rồi không vào lại được nữa, ở trong cũng quá bí bách."
"Cuộc sống như vậy thật tuyệt vọng, nhát là lúc nguồn cung cạn kiệt."
Hạ Quý Đồng và mọi người hiểu rõ cảm giác này nhát, khi bị kẹt trong trường Thanh Linh xưa kia cũng thế. Anh ta cho rằng néu doanh trại này không thay đổi, người trong doanh trại sớm muộn gì cũng phải trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng.
"Sư phụ à, sư phụ còn biết thêm gì không?"
Hạ Dũng hỏi.
"À còn nhiều lắm, tôi nghe nói Ngô Khang trước chỉ là một nhân viên bán nhà nhỏ, sau này tập hợp được nhiều người sống sót ở đây nên dằn dần trở thành trưởng trại."
Vạn Sự Hưng hào hứng nói. Nghe nói những người quản lý trại cũng toàn là đồng nghiệp và người ủng hộ anh ta sau này. “Dù sao anh hùng không hỏi xuât xứ, có thê xây trại đã rât tài giỏi rôi, tôi vân rất khâm phục anh ta đáy, ha hai"
Vạn Sự Hưng nói mình hoàn toàn không coi thường ai cả, anh ta tháy Ngô Khang kia nhất định vẫn có ưu điểm.
"Cậu giỏi thật đấy, trước đây chúng tôi ở đây hơn một tuần mà không dò la được gì cả."
Lý Lệ giơ ngón cái lên cho Vạn Sự Hưng đang tiếp tục giới thiệu về doanh trại với mọi người, xứng đáng là người làm báo.
"Bước tiếp theo là phải thông báo cho những người ở các cứ điểm còn lại rồi phải không? Chúng tôi có thể đi giúp đáy."
Lữ Dương nói. Họ cũng khá quen thuộc các con đường ở Cao Trạch.
Lý Ngôn Hề cảm ơn thiện chí của Lữ Dương và mọi người, rồi nói: "Không cần đâu, chúng tôi có thẻ dùng drone."
Trong ba lô cô có máy tính và máy in, có thể làm tờ rơi ngay lập tức. Dùng thêm drone phát tờ rơi như thời gian trước ở thành phó Thanh, chắc chắn những người ở các cứ điểm cũng như người sống sót phân tán khắp nơi đều có thể nhìn thấy quảng cáo này.
Lý Ngôn Hè định xem hiệu quả của tờ rơi trước đã. ...
Ở hai bên cổng thành là các cửa hàng, nơi Chương Bằng dẫn theo hơn bón trăm người sống sót. Lý Ngôn Hề không định ở lại nơi họ nghỉ đêm đầu tiên, mà chọn một ngôi trường mẫu giáo ở khá xa cổng thành, gần ngã tư làm nơi tạm trú.
Đây là trường mẫu giáo nhỏ, ba tòa nhà bao quanh một khoảng sân rộng phía trước. Mọi người đồng ý khoảng sân phù hợp làm điểm đăng ký nhát.
Tờ rơi do Cố Dao và Lê Hiểu Tình phụ trách thiết ké, đẻ tránh người khác hiểu nhằm phí công chạy tới, Lý Ngôn Hè đặc biệt chỉ đạo hai người ghi rõ tình hình hiện tại của họ, cũng như các tình huống bắt ngờ có thể gặp trên đường.
Trong khi đó, Trương Đào dẫn đội xây tường phòng thủ đơn giản ở bên kia ngã †ư.
"Nghe nói trưởng trại và doanh trưởng Phục cùng đi tiêu diệt tang thi phía trước phải không?"
Mấy người Lý Lệ nghỉ xong cũng tham gia vào việc xây tường thủ.
"Đúng vậy, trưởng trại có thể cảm nhận được só lượng tang thi phía trước, cô ấy nói hai người đi là đủ rồi."
Triệu Tử Dân đang cùng máy người hệ mộc làm hàng rào, bây giờ đã gần sáu giờ chiều, chắc hai người sắp quay lại rồi.
Trong một nhà máy ngoại ô, sàn nhà la liệt tang thi nằm ngỏn ngang, phần lớn đã cháy thành màu đen. Phục Đình Du dựa vào tường kiên nhẫn chờ Lý Ngôn Hề đang thu dọn ô tô điện phía trước.
LH 41 nh TAY ch #£ L;IAn HH ch. THỜ VUẤE A KA THIATn HÀNG, LAI tr PP ^n TP? TZ“...- máy điện mà còn rât nhiêu ô tô điện, tât cá đêu còn nguyên vẹn trong nhà máy, không ai đem đi cả.
"Nghe Vạn Sự Hưng nói, điện là vấn đề lớn trong doanh trại Cao Trạch, họ dùng hệ thống phát điện gió kéo từ nơi khác tới. Trại ban ngày cũng không cung cáp điện, nên ô tô điện ở đây càng không ai dùng."
Lý Ngôn Hề nói trong khi thu dọn.
"Có vẻ như mỗi ngày những cư dân sóng trong các tòa nhà hơn 30 tầng kia chỉ có thể leo cầu thang thôi. "
Trong lúc hai người trò chuyện, hàng chục tang thi chạy tới, Phục Đình Du ném một quả cầu sét xa xa, quả cầu sét nảy đi giữa những tang thi rồi kết nối chúng lại với nhau, phát ra tia sáng chói lòa, hàng chục tang thi ngã gục tại chỗ.
"Thu xong rồi, thu xong rỏi, tinh thạch xung quanh đây tôi đã thu hét rồi!"
Tỉnh thạch trong não tang thi bị Phục Đình Du tiêu diệt ngay lập tức được Tiểu Vũ Gia thu vào ba lô.
"Được rồi, xe cũng thu xong, giờ tiêu diệt hét tang thi trong con hẻm phía trước, chúng ta có thẻ quay về."
Lý Ngôn Hề mở cửa một chiếc ô tô điện mới tinh, tát cả xe đều còn điện và chìa khóa còn cắm trên cửa, cô định sau này cùng Phục Đình Du lái chiếc này về, có thể tiết kiệm xăng.
"Chiếc xe này không tệ, mang về trại có thể bán chạy lắm đáy."
Phục Đình Du mở máy xe, phải nói lái ô tô điện thật sự im lặng hơn nhiều so với ô tô thông thường.
"Ừ, thậm chí không cần tắm pin năng lượng mặt trời, chạy quãng ngắn không thành ván đẻ."
Lý Ngôn Hề mở ba lô ra nói. Cô vừa thu hơn 1200 chiếc xe kiểu này, cũng đủ bán ở trại rồi.
Đồng thời cô cũng chú ý số lượng tinh thạch trong ba lô đã lên tới 70 vạn, trong đó có khoảng 30 vạn thu được dọc đường, tất nhiên phần lớn là do Tiểu Vũ Gia nhặt nhạnh dọc đường, cả trăm người bọn họ chỉ tiêu diệt được vài vạn tang thi mà thôi.
"Có vẻ Tiểu Vũ Gia mới thực sự là người giỏi nhất trong chúng ta."
Lý Ngôn Hè không nhịn được cười nói.
"Đương nhiên rồi, tôi là thần thú đấy, xưa kia các người phải thờ phụng tôi đáy!"
Tiểu Vũ Gia tự đắc nói.
Hai người lần này đi riêng để quét sạch tang thi trên con đường dẫn về trại. Giờ phía trước lại xuất hiện một nhóm tang thi tiền lại gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận