Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 188: Dùng người thì không nghi ngờ

Chương 188: Dùng người thì không nghi ngờChương 188: Dùng người thì không nghi ngờ
Trên hành trình tiếp theo, bốn người mặc dù đều nói ít hơn, nhưng trong lòng tất cả đều tràn ngập hưng phán.
Ngay cả Triển Hào luôn trong mắt chỉ có tang thi, vẫn hay cau mày cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Phục Đình Du vừa rồi đã nói một só nguy hiểm dọc theo đường đi khi bọn họ đi Thanh thành bên kia, nhưng càng nguy hiểm, bọn họ hiện tại càng kích động.
Xây dựng một doanh trại thuộc vẻ mình, lời này tuy rằng từ trong miệng một nữ sinh bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối nói ra, nhưng không ai xem những lời này là trò đùa.
"Xây doanh trại, vậy phải giết rát nhiều tang thi nha." Triển Hào nói.
"Ừm, còn cần rất nhiều tinh thạch."
Lý Ngôn Hề nhớ tới lần thăng cáp tiếp theo của ba lô thì có chút đau đầu, cấp ba tổng cộng cần 100 vạn tinh thạch, lấy tốc độ thu thập tỉnh thạch của bọn họ mà nói, không biết phải đến khi nào mới có thể tập hợp đủ 100 vạn tinh thạch.
"Yên tâm, những thứ này cũng không phải là ván đề." Phục Đình Du nói, hắn sắp thăng cấp lên cáp bón.
"Lại nói tiếp, tinh thạch rốt cuộc có ích lợi gì vậy, nghe nói dị năng giả hấp thu nhiều sẽ thất khiếu chảy máu mà chét, hiện tại tất cả mọi người không dám hấp thu tinh thạch nữa." Tạ Kỳ Thắng hỏi.
"Sau này anh sẽ biết, đội trưởng Liễu, rẽ trái ở ngã tư phía trước."
Lý Ngôn Hè chỉ đường, bọn họ sắp đến địa điểm đã ước định trước đó, hơn nữa néu như không sai, tám người cô cảm nhận được bây giờ, chắc là bọn Phục Anh.
"Siêu thị Hưng Long đúng không, tôi biết nơi đó." Liễu Hạo Quảng đáp ứng.
Tám người Phục Anh giờ phút này cũng không ở trong siêu thị Hưng Long, trong siêu thị kia có rất nhiều thực phẩm đông lạnh cùng thịt tươi lạnh không bị thu đi, bởi vì đã sớm hỏng rồi, hiện tại lại tản mát ra mùi khó chịu, cho nên sau khi bọn họ thanh lý một cửa hàng quản áo coi như sạch sẽ bên cạnh, thì tạm thời nghỉ ngơi ở nơi đó.
Bọn họ cũng không lo lắng Lý Ngôn Hè sẽ không tìm được bọn họ, chỉ lo hai người có thể thuận lợi thoát khỏi doanh trại hay không.
"Tiểu Anh yên tâm, Ngôn Hè và Đình Du đều rất lợi hại."
Lạc Thời Vũ nói, Phục Anh đã đứng trước cửa sổ này thật lâu, vẫn luôn nhìn con đường đã được dọn dẹp sạch sẽ phía trước.
Theo hắn tháy lúc trước ở Đào Lý, nếu Lý Ngôn Hè không phải bởi vì lo lắng cho an nguy của đồng đội, cho dù đơn thương độc mã đối đầu với hơn trăm người của đối phương cũng chưa chắc sẽ thua bon ho. "Không quá lo lăng cho bọn họ, tôi chỉ muôn nhìn xem Ngôn Hê khi nào trở về, quá nhớ cơm của cô áy."
Phục Anh nói, cô ấy mới không thừa nhận mình rất lo lắng.
Có Dao cũng ngừng thảo luận với Đường Đức Vũ, hai người bọn họ đều là dị năng hệ thủy, máy ngày nay luôn trao đổi với nhau một chút cách sử dụng dị năng.
"Phục Anh uống một ly nước đi? Hoặc mình pha cho bạn một ly trà sữa?"
Cố Dao đã có thể khống chế nhiệt độ nước đến khoảng 80 độ rồi, mấy ngày nay mọi người dùng nước đều không thẻ rời khỏi cô ấy.
"Mình nghĩ chắc là không cằn nữa." Phục Anh cười nhìn bên ngoài nói.
Lúc này, một chiếc xe việt dã màu trắng chạy vào tầm mắt máy người, chiếc xe kia bọn họ đều biết, chính là chiếc xe lúc trước lấy từ chỗ Lê Hiểu Tình và Đoàn Vũ.
"Ai nha, rốt cuộc cũng trở vẻ." Lê Hiểu Tình cũng cười nói.
"Xem ra chúng ta lại có đội viên mới muốn gia nhập."
Lạc Thời Vũ nhìn mấy người xuống xe, chẳng qua hiện tại máy người Phục Anh và Có Dao đã chạy xuống nghênh đón Ngôn Hè.
Sau khi nói chuyện xảy ra ở doanh trại Nam Thành cho mọi người biết, cũng không có ai phản đối máy người Liễu Hạo Quảng nhập đội, Phục Anh thẳng thừng hô duyên phận, dù sao trước tận thé cô áy cũng được Liễu Hạo Quảng cứu một lần.
"Hoan nghênh gia nhập, lúc trước chúng ta nói chuyện phiếm còn nói, trong đội ngũ quá ít người."
Lê Hiểu Tình cười nói, phải biết rằng lúc trước bọn họ cũng vừa mới đầy mười người mà thôi, ngay cả Lạc Thời Vũ cũng thường xuyên lo lắng chuyện nhân viên không đủ.
Nhưng mọi người không nghĩ tới lần này ngay cả Triển Hào cũng bị mang về, nhìn trạng thái hiện tại của Triển Hào, Phục Anh cũng đoán được chắc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hiện tại cô ấy cũng không có ý định hỏi nhiều trước mặt mọi người như vậy.
"Mọi người không ghét bỏ là được rồi."
Tạ Kỳ Thắng có thể nói là từ khe núi đi ra, hắn mười bón tuổi đã bỏ học bắt đầu lăn lộn xã hội, sau đó cũng bởi vì một sự kiện vui vẻ giúp đỡ người khác, được quản lý biệt thự Kim Nguyên mời đi làm bảo vệ, nhân vật cắp phú hào như Phục Anh, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày có thể làm đồng đội với mình.
"Nói cái gì vậy, tôi cũng không bị ghét bỏ, làm sao có thể ghét bỏ một dị năng giả như cậu chứ." Lý Tinh Hải cười ha ha nói.
"Được rồi, mọi người đừng đứng ở chỗ này nữa, lát nữa lại có tang thi tới rồi."
Lạc Thời Vũ cũng đi tới cười nói, hiện tại thời gian còn rất sớm, hơn nữa mọi người rõ ràng còn chưa ăn bữa sáng, hắn cho rằng bọn họ nghỉ ngơi một lát là có thể xuất phát đi Thanh thị. Tỉnh Hai hỏi thăm chỉ tiêt chuyện mạo hiệm của bọn họ buôi sáng, Cô Dao sau khi nghe được chuyện của Nhâm Vũ Lan lại càng tức giận: "Sớm biết vậy trước đó đã không cứu cô ta, tình bạn cùng phòng bón năm đại học coi như bỏ đi."
"Tiểu Dao Dao à, đó gọi là tình chị em plastic, nhưng không phải Ngôn Hè đã trừng trị cô ta rồi sao? Coi như hả giận rôi. "
Lê Hiểu Tình an ủi Có Dao, tuy rằng cô ấy cảm tháy néu là mình, tuyệt đói sẽ xử lý sạch sẽ người tên Nhâm Vũ Lan kia, nhưng cô ấy cũng biết Ngôn Hè làm việc luôn có đạo lý của mình.
"Ngôn Hè, định đợi lát nữa dùng cửa hàng ẩm thực sao?"
Nhìn máy người đang nói chuyện phiếm, Lạc Thời Vũ đi tới bên cạnh Lý Ngôn Hè tháp giọng hỏi.
"Sẽ dùng, anh nghĩ sao?" Lý Ngôn Hè vẫn muón nghe ý kiến của Lạc Thời Vũ.
"Tôi cho rằng, nghi thì không cần, dùng người thì không nghi, chỉ cần hậu quả nằm trong phạm vi mình có thể gánh chịu, có cái gì không ỏn đây?" Lạc Thời Vũ trả lời.
Dùng người không nghi ngờ, nghỉ ngờ thì không cần.
Lý Ngôn Hè tinh tế thưởng thức những lời này, suy nghĩ của Lạc Thời Vũ kỳ thật cơ bản giống Phục Đình Du.
Trước đó cô cũng từng suy nghĩ về ván đề này, hơn nữa cô nguyện ý tin tưởng mọi người, cho nên sau khi lên lầu nghỉ ngơi, Lý Ngôn Hè đã trực tiếp bày ra một bàn bữa sáng nóng hỏi.
"Các người còn làm phòng bép sao?"
Lý Tinh Hải nhìn trái nhìn lại, nơi này cũng không giống nơi có người nấu cơm nha.
"Đây cũng là dị năng của em, có thể dùng tinh thạch đỏi thức ăn."
Lý Ngôn Hè giải thích với máy người, trong đó có Đường Đức Vũ.
"Ngôn Hè, dị năng này của em có thể nói hết một lần luôn hay không, hét lần này đến lần khác, trái tim anh có chút chống đỡ không nỏi đây này."
Lý Tinh Hải cảm thấy buổi sáng này mình giống như đang nằm mơ, trong mộng em gái mình chính là một ảo thuật gia.
"Không sai biệt lắm là như vậy, mọi người mau ăn đi." Lý Ngôn Hề cười nói.
"Lý, Lý tiểu thư, nói cách khác, đội ngũ chúng ta bao ăn ở đúng không?"
Liễu Hạo Quảng nhìn một lồng sủi cảo tôm trong suốt trước mặt, không có tiền đồ nuốt nước miếng hỏi.
"... Coi như là vậy đi, nhưng đôi khi sẽ ăn ở ven đường." Lý Ngôn Hè suy nghĩ một chút trả lời.
Liễu Hạo Quảng cùng Tạ Kỳ Thắng lại một lần nữa khiếp sợ, bọn họ lúc trước ở Kim Nguyên tuy rằng coi như là môt đôi ngũ. nhưng ăn ở đều là chuyên cá nhân. chưa từng có ai nguyện ý xuât ra thức ăn chia cho mọi người. Lý tiểu thư nơi này cũng quá giàu có rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận