Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 237: Dân làng

Chương 237: Dân làngChương 237: Dân làng
"Lão Hoàng, người trẻ tuổi kia nói doanh trại nếu thật sự có thẻ xây dựng, chúng ta bây giờ ở quá khứ chính là nhân vật cáp nguyên lão nhal"
Trương Nguyên Hưng nói, giờ phút này bộ đàm đã cúp máy, nhưng lời nói của người đàn ông kia vẫn quanh quản trong lòng hắn.
"Họ có thể xây dựng nó."
Hoàng Tốn chắc chắn nói, những người trẻ tuổi nhất định có thẻ ...
Từ khi biết muốn xây dựng doanh trại, Lý Ngôn Hề chưa từng ngừng thu vật tư, trước kia cô sẽ cảm thấy vật tư chuẩn bị trong kho Đào Lý cũng đủ để cô và Phục Anh lăn lộn đến cuối cùng, nhưng hiện tại thì khác.
Cô có đồng đội, bạn bè và sắp làm một só việc lớn với những người này.
Cho nên trên đường thỉnh thoảng đi ngang qua một ít siêu thị hoặc chợ, bọn họ đều sẽ dừng lại đi vào bên trong xem có vật tư có thẻ thu được hay không.
"Càng nhiều tang thi thì vật tư càng nhiêu."
Phục Anh không nỡ buông tha bát kỳ một nơi nào có thể thu vật tư, trong ba lô của Ngôn Hè có máy trăm ô.
"Ôi mẹ ơi, các người nhìn thấy không? Nhiều đồ như vậy vừa mới ở trước mặt cô gái kia đã không tháy đâu."
Trương Nguyên Hưng sau khi lên xe hưng phấn nói, dị năng giả đều là biến ra đồ đạc, nhưng loại thu đồ vào này hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, chẳng lẽ loại dị năng giả này cũng có rát nhiều người?
"Đó cũng là bản lĩnh của người ta, chúng ta đi theo người có bản lĩnh mới có thể tốt hơn."
Hoàng Tón đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo làm việc bản thỉu lúc trước đã bị bọn họ ném ra bên ngoài, không khí trong xe mới coi như tốt hơn một chút.
"Đúng vậy, mặc kệ sau này làm công việc nặng nhọc gì, cũng tốt hơn ở phía dưới làm một con chuột thói!"
Bàng Đức Ý sau khi ăn một vài thứ, dạ dày khó chịu mới giảm bớt một chút, hiện tại đối với đoàn người Lý Ngôn Hề chỉ còn lại cảm kích. ...
'Công ty TNHH Công nghiệp Năng lượng Tụ Năng' sản xuất các tắm pin mặt trời không nằm trong huyện Đại Phân, mà ở trên sườn đôi của một ngôi làng.
"Đó là cái gÏ? Sao lại đen bóng như vậy?"
Lý Tinh Hải nhìn ngọn núi xa xa, màu sắc của ngọn núi kia cực kỳ kỳ quái, giống như bị bao phủ bởi một khói vải đen, lại dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng chói mắt.
"Là tắm pin mặt trời, nơi đó chắc là nơi tập trung năng lượng công nghiệp." Phục Đình Du trả lời, trách không được một công ty lớn như vậy lại đặt ở nơi hẻo lánh này, thì ra nơi này cũng là căn cứ thí nghiệm của bọn họ.
Sau khi xe lại đi về phía trước máy trăm mét, ánh mắt Lý Ngôn Hề cũng sáng lên.
Nơi đó lại có hơn trăm người?
Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống xung quanh cô cũng theo đó hiểu được, nơi này là một nơi cực kỳ hẻo lánh, ngoại trừ một mảng lớn hoa màu khô héo khô chét ra, cũng chỉ có một ít nhà nông, cùng công viên giải trí nông thôn độc lập.
Những ngôi nhà nhỏ bé hầu hét đều nguyên vẹn, cũng không bị động đất phá hủy, mà con người thì dường như đều tập trung ở trên sườn núi "tập trung năng lượng công nghiệp”.
Trên cánh đồng ven đường còn ngỏn ngang một ít thi thể tang thi phơi khô, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm.
"Ngôn Hè, anh đoán bọn họ sẽ không đẻ cho chúng ta lấy không máy tắm pin mặt trời này chứ?"
Lý Tinh Hải cũng không nghĩ tới mục tiêu của bọn họ là một nơi có chủ.
"Không có ván đề gì, nếu họ không đồng ý, chúng ta sẽ sử dụng vật liệu để trao đổi là ok."
Lý Ngôn Hề nói, đồng thời cô cũng đã sẵn sàng cho việc hơn một trăm người sẽ không đi cùng với họ.
"Cũng đúng, những người có tổ chức như thế này, chắc đã có phương thức sinh tồn của riêng mình rồi."
Phục Anh bày tỏ tiếc nuối.
"Phía trước có người đi ra."
Lý Ngôn Hè dứt lời, tắt cả mọi người đều nhìn tháy năm người đi ra từ nhà máy kia.
Trên tay bọn họ còn cằm cuốc và xẻng, sau khi nhìn thấy người đi xuống trên xe, mới đem đồ vật trên tay đặt xuống.
"Các người là ai2 Có ai bị thương không?”
Một người đàn ông cao lớn đứng đầu hỏi.
Lý Tinh Hải xung phong đi tới chào hỏi mấy người, những người đàn ông này đều bằng tuổi hắn, sau khi hắn đưa cho mỗi người một điếu thuốc, thái độ của những người đàn ông kia rõ ràng đã trở nên thân thiết hơn.
"Cậu muốn một tắm pin mặt trời, muốn láy thì lấy máy khối đi, những thứ này vốn cũng không phải đồ của chúng tôi. "
Phùng Định vẻ mặt say sưa ngửi thuốc lá trong tay, hắn đã bị buộc phải bỏ thuốc lá thật lâu, máy điều thuốc so với máy tám ván kia không tính là cái gì.
"Chúng tôi muốn số lương tương đối nhiều." Phục Đình Du nói. “Trong kho hàng của bọn họ đêu có, các người có thê lây bao nhiêu thì cứ thoái mái lấy điI"
Một người đàn ông phía sau Phùng Định cười ha ha nói bằng giọng địa phương.
Những người này cũng chỉ có ba chiếc xe nhỏ mà thôi, hắn nhìn cũng không chứa được bao nhiêu, hơn nữa, những tám pin mặt trời kia đối với bọn họ hoàn toàn không có tác dụng gì, bọn họ cũng chỉ là thôn dân phụ cận.
Thấy những người này dường như hoàn toàn không đẻ ý bọn họ đi lấy tám pin mặt trời, Lý Ngôn Hề cũng không định khách khí với bọn họ cái gì, chỉ là cô vẫn lầy ra mấy điều thuốc lá đưa cho Phùng Định.
"Cái này... tại sao máy người không cần?!"
Phùng Định giật mình nhìn điều thuốc trong tay, đây chính là nhãn hiệu lớn ah, cho dù là trước tận thé bọn họ cũng chỉ có thể ngày lễ tết mới lấy ra hút một điều.
"Đưa các người trước, đợi lát nữa chúng tôi muốn đi vào chỗ các người nghỉ ngơi một lát rồi mới đi." Lý Ngôn Hề nói.
"Nghỉ ngơi? Vậy cứ thoải mái nghỉ ngơi nha, mau tiến vào mau tiến vào."
Phùng Định vội vàng để máy người phía sau nghênh đón.
Sau khi ba chiếc xe chạy vào trung tâm khu công nghiệp, Lý Ngôn Hè cũng đánh giá nơi này, trong sân còn dùng gạch xây máy cái bếp đơn giản, phía trên đặt mấy cái nỏi sắt lớn đen nhánh, mặt khác cũng đậu một ít xe ba bánh và xe giá đỡ dính đầy bùn đất, bên trong thoạt nhìn cũng chát đầy tạp vật.
"Nơi này hiện tại đều là một ít nhân viên nhà máy cùng thôn dân chúng tôi, cũng may nơi này tang thi ít, các người sao còn dám chạy xa như vậy? Không sợ trên đường đi xảy ra chuyện sao?"
Tiết Đại Giang là một hán tử sắc mặt ngăm đen, hắn dùng tiếng địa phương tò mò hỏi.
Thôn bọn họ ít người, ngược lại người sống sót cũng nhiều, nhân viên sống sót trong xưởng phần lớn đều là người trong thôn, bao gồm cả vợ con của hắn, cũng đều may mắn sống sót, cho nên sắc mặt của hắn cũng không nhìn thấy bao nhiêu phần suy sụp.
"Trên đường nguy hiểm, nhưng cũng có thể thu thập vật tư, các người vẫn tính toán ở lại nơi này sao?"
Phục Anh cũng hỏi, những người này cùng những người bọn họ gặp phải lúc trước có chút không giống nhau, nhìn rát là thuần phác.
"Ôi, vậy quá nguy hiểm, chúng tôi cũng không dám đi ra ngoài, cho dù là cây trồng cũng không phát triển được. Cũng không biết lương thực còn lại có thể ăn đến khi nào."
Tiết Đại Giang biểu tình khi thì sợ hãi khi thì lo lắng, một bé trai cũng chạy tới đứng ở phía sau Tiết Đại Giang, tò mò nhìn người trước mắt. “Mau đừng đứng trong sân nữa, bảo người ta đi vào nghí ngơi ah."
Phùng Định đã nói lai lịch của máy người cho thôn dân vây xem cách đó không xa, thấy Tiết Đại Giang còn lôi kéo những người trẻ tuổi kia phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, vì thế vội vàng chạy tới hô.
"Không có gì đáng ngại, trước tiên chúng tôi đi lấy tắm pin mặt trời đã." Lý Ngôn Hè cười nói.
Trong kho hàng, máy người Phùng Định và Tiết Đại Giang đưa Lý Ngôn Hè đến lấy tắm pin mặt trời, nhìn một chồng lớn tám pin mặt trời biến mắt trước mặt bọn họ, nhát thời kinh ngạc nói không nên lời.
"Lão Hoàng, xem ra đây không phải dị năng có ở khắp nơi nha, ông xem dáng vẻ bọn họ cũng đều chưa từng thấy qua." Trương Nguyên Hưng thấp giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận