Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 312: Chuyện nghỉ hoặc

Chương 312: Chuyện nghỉ hoặcChương 312: Chuyện nghỉ hoặc
"Không có gì"
Lý Ngôn Hè lắc đầu, vừa rồi khi tang thi biến dị kia tập kích bé gái, cô tin chắc tắm phòng ngự kia không phải do cô ngưng tụ ra.
Vốn chân đạp hư không đã rất hao phí dị năng, cô lúc ấy không có thời gian thay bé gái kia ngưng ra một tám phòng ngự.
Vậy thì là ai2
"Xin lỗi!"
Trong xe, cậu bé đột nhiên xin lỗi, sự chú ý của Lý Ngôn Hề cũng bị thu hút.
"Làm sao vậy Hiên Hiên? Vì sao lại xin lỗi?"
Phục Anh hỏi.
"Em vừa mới lừa gạt mọi người, ông áy là ba của chúng em, nhưng em không dám đi theo ông ấy nữa, sớm muộn gì ông ấy cũng có một ngày sẽ giết em gái trước!"
Bé trai vừa khóc vừa nói, nó cũng không muồn nói dói, chỉ là nó vừa nhìn tháy ba ba tới gần em gái, theo bản năng muốn mang em gái chạy trón.
Mà chuyện vừa xảy ra ở trung tâm thương mại, cậu bé cũng một năm một mười nói cho mấy người biết.
"Hiên Hiên đúng không? Chị cảm tháy lúc ấy em rát dũng cảm, em vì bảo vệ em gái mới nói dối, hơn nữa em nói dối đối với bọn chị cũng không gây ra tổn thất, bọn chị sẽ không trách em."
Lý Ngôn Hề nói.
"Ừm! Cám ơn mọi người đã cứu em gái, còn có cũng cứu em, sau này em nhất định sẽ vì mọi người mà làm bát cứ chuyện gì!"
Hiên Hiên thấy những người này đều không có tức giận, vì thế nói.
"Được, bọn anh bên kia rất thiếu trợ thủ, đến lúc đó đến nơi em cũng đừng chỉ lo chơi đùa."
Cao Viễn trêu ghẹo nói.
"Em không chơi, em muốn nuôi em gái, mẹ nói rồi, anh trai phải bảo vệ tốt cho em gái!"
Hiên Hiên lập tức phản bác.
[Đứa nhỏ tốt như vậy, làm cha sao lại có lòng ngoan độc như thế chứ!]
[Đứa nhỏ nói dói tắt nhiên là không đúng, nhưng Ngôn Hề cũng nói, lời nói dói của cậu bé không tạo thành tổn thát cho người khác, tôi cảm thấy dạy con như vậy không sai gì]
[Đừng nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy đại khái chỉ nhằm vào hỏ cái... ] Người diên viên Triệu Thành Nghiệp kia là aií2 Cậu ta ngoài đời cũng có con sao?]
[Là vì chi phí diễn tập quần chúng]
[..]
Mà trong trung tâm thương mại nơi mà khán giả và máy người Lý Ngôn Hè không nhìn thấy, Triệu Thành Nghiệp hùng hùng hỏ hỏ tháo lốp xe của một chiếc xe bỏ hoang.
"Ông trời thật sự mù mắt, cho hai đứa nhỏ không có lương tâm kia mỗi người một dị năng, không cho bố của chúng một cái, mẹ nó hiện tại tốt rồi, hai đứa nhỏ kia đi theo người ta ăn ngon uống say, lưu lại cha bọn chúng ở chỗ này."
Triệu Thành Nghiệp nhớ tới chuyện vừa rồi còn tức giận đến đau gan, ông ta nhát định phải đi doanh trại kia bắt hai đứa nhỏ trở vẻ.
Một cái lốp xe bị tháo ra, Triệu Thành Nghiệp quay đầu, lại nhìn thấy phía sau mình không biết từ lúc nào đã bị hơn mười con tang thi vây lại.
Quỷ dị nhất chính là tang thi đứng ngang thành một hàng, không nhúc nhích "nhìn" ông ta.
"Ahl I"
Triệu Thành Nghiệp bị dọa mà ném lốp xe, kìm lòng không được lui về phía sau, chỉ là phía sau ông ta ngoại trừ một chiếc xe thì chính là vách tường.
Rồng!
Một hàng tang thi chậm rãi đi về phía Triệu Thành Nghiệp, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng nhai nuốt bên tường truyền đến, máu đỏ tươi bắn tung tóe lên tường...
Cam Tinh Châu ở bên cạnh một cái bàn không đáng chú ý ở lầu hai chống cằm cười tủm tỉm nhìn một màn dưới lầu kia, Giang Ưu và Tiểu Thủy không biết từ lúc nào lại đứng ở phía sau hắn.
"Binh đoàn tang thi của mình cũng thật dễ dùng mà, căn bản không cần bản thân ra mặt."
Cam Tinh Châu hài lòng nói.
"Ô ô"
Giang Ưu phát ra đơn âm tiết, có vẻ cũng đang nhìn một màn phía dưới kia.......
Đoàn người Lý Ngôn Hề sau khi thu xong trạm xe buýt thứ hai, lập tức trở về doanh trại thành phó Thanh, mà lúc sắp tới doanh trại, còn có không ít đội ngũ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.
"Không biết người kia có đến không, có thẻ lại tìm đến hai đứa nhỏ gây phiền toái hay không?"
Có Dao lo lắng nói.
"Ngôn Hè à, hai đứa nhỏ này trở về cô định xắp xếp như thế nào?" gái Hiên Hiên Liên Liên cũng mới năm tuôi mà thôi.
"Nếu đã có phòng học sẵn có, hãy để chúng tiếp tục đi học đi."
Lý Ngôn Hề từ lúc mới xây dựng doanh trại đã có ý nghĩ này, sau sự kiện Tô Tiểu Vân lần trước, cô đã cho người ta tìm hiểu giáo viên và nhân viên chăm sóc bọn nhỏ, trong doanh trại có không ít người mang theo trẻ em, gom góp thành một lớp học cũng không thành ván đè.
"Chủ ý này không tệ, dù sao chúng ta nuôi được, lại có thẻ trở thành một điểm đặc sắc của doanh trại."
Lạc Thời Vũ cũng tán thành.
"Em không còn là đứa bé nữa, em có thể làm trợ thủ cho mọi người."
Hiên Hiên đột nhiên nói.
"Nếu em muốn hỗ trợ, không bằng đến sở tài nguyên nước của chị, ý em thế nào?"
Cố Dao cười hỏi, công việc của sở tài nguyên nước an toàn lại ổn định, bé trai này không biết làm sao lại có tâm trí trưởng thành như vậy, néu như đi sở tài nguyên nước thả nước là có thẻ làm cho thằng bé đạt được cảm giác thành tựu, còn không bằng thành toàn cho nó.
"Em có thể!"
Sau khi biết được tính chất công tác của sở tài nguyên nước, Hiên Hiên nắm tay trả lời. Thằng bé không nghĩ tới dị năng hệ thủy của mình còn có thể dùng để làm việc, nó đột nhiên cảm thấy mát đi ba ba cũng không phải là chuyện khiến người ta khổ sở như vậy.
Để đảm bảo an toàn, mấy người đã đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện của doanh trại, sau khi kiểm tra, hai đứa trẻ bị suy dinh dưỡng mãn tính, và có những vét thương lớn và nhỏ trên cơ thẻ.
Lê Hiểu Tình nhíu mày. Những vét thương như vậy trước tận thế có thể cấu thành tội danh đáy.
"Mấy ngày nay cứ để cho hai đứa trẻ ở chỗ này tĩnh dưỡng đi, bằng không thân thể rất khó điều trị tốt, về sau cũng sẽ rất dễ sinh bệnh."
Lê Hiểu Tình nói.
"Được, em đã bảo Chu Phong đi tìm người có thể ở đây chăm sóc bọn chúng mấy ngày rồi."
Lý Ngôn Hè cũng đồng ý với ý kiến của Lê Hiểu Tình.
Lúc này, một thân ảnh nhỏ quen thuộc từ bên ngoài phòng bệnh lộ ra đầu.
"Đây không phải là Tiểu Vĩnh Nhạc sao? Sao em lại tới đây?"
Phục Anh còn nhớ rõ Tiết Vĩnh Nhạc, cũng chính là con trai của Tiết Đại Giang, bọn họ ở trong doanh trại thường xuyên có thể nhìn thấy Tiết Vĩnh Nhạc đang chạy tới chạy lui giúp người lớn đưa đỏ. “Chào các chị, em nghe nói có trẻ con bị thương, nên cùng mẹ đi xem, mẹ em đi quá chậm, bà ấy còn ở phía sau."
Tiết Vĩnh Nhạc đắc ý nói.
"Xem ra dì Trần bên kia đã đồng ý rồi."
Lý Ngôn Hè cười nói.
Mà khi nhìn thấy cậu bé Hiên Hiên cùng tuỏi với mình, thằng bé lại rất tự nhiên quen thuộc chạy tới.
"Cậu bị thương?”
Tiết Vĩnh Nhạc nghiêng đầu nhìn một chút, có vẻ đang xác nhận đói phương bị thương nghiêm trọng hay không.
“Tôi không sao, em gái tôi bị thương, tôi là Triệu Duyệt Hiên, em gái tôi tên là Triệu Duyệt Liên."
Hiên Hiên trả lời.
Tiết Vĩnh Nhạc theo ánh mắt nhìn về phía giường bệnh, ánh mắt nhát thời sáng lên: "Cô bé thật đáng yêu!"
Hiên Hiên rất cao hứng: "Đúng không? Tôi chưa từng gặp qua em gái nào đáng yêu hơn Duyệt Liên."
Thấy hai bé trai sinh ra tình hữu nghị, máy người lớn đều cảm tháy cực kỳ thú VỊ.
"Không nghĩ tới cũng là người mê em gái nha, ha ha ha”
Cao Viễn trong lúc nói chuyện, Trằn Mai cũng thở hỏng hộc chạy tới.
"Đứa nhỏ này, bỏ chạy nhanh như chớp, tôi đuỏi theo cũng không đuỏi kịp."
Trần Mai vẫn luôn làm việc ở căng tin nhỏ, chỉ là máy ngày trước cô ấy đề nghị từ chức, nguyên nhân là phải chăm sóc Tiết Vĩnh Nhạc không có người trông coi cùng với cháu trai của bác gái Triệu, cho nên Chu Phong dứt khoát đưa chuyện này cho Trằn Mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận