Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 216: Khiêu khích

Chương 216: Khiêu khíchChương 216: Khiêu khích
Kiều Khánh Sinh híp mắt nhìn ba chiếc xe được bao bọc bởi bùn đất phía trước, màu vàng đất bị phơi nắng khô nứt khiến hắn hoàn toàn không có hứng thú với ba chiếc xe này, hắn chỉ cảm tháy hứng thú với người trong xe, bởi vì trong đội ngũ của bọn họ, người có thể làm "môi nhử" càng ngày càng ít, nghe nói hôm nay lại chạy mắt hai người.
Nếu trong xe là dị năng giả, sau khi gia nhập đội ngũ cũng có thẻ vì bọn họ mà thu thập vật tư gia tăng sức chiến đấu, néu là người thường, đó chính là "môi nhử", tính như thế nào bọn họ cũng sẽ không chịu thiệt.
Thấy ba chiếc xe kia dừng lại, Kiều Khánh Sinh cười tủm tỉm đi tới, nhưng hắn còn chưa đi tới trước mặt, trong xe đã có hai người đàn ông khiến người ta không thể dời mắt đi xuống.
Một người thân hình cao hơn, khí chát lạnh lùng.
Một người Chi Lan Ngọc Thụ, trong tay cầm một cái quạt gắp màu sắc cực kỳ quái dị, hơi lười biếng nhéch môi cười nhìn bọn họ.
Buổi chiều nắng chói chang, hai bên đường đều là nhà cửa sụp đỏ, giữa đường nhựa bản thỉu đã bị phơi ra từng vét nút, hai người đàn ông này xuất hiện khiến Kiều Khánh Sinh cùng máy chục người phía sau đều hoảng hót trong nháy mắt, phảng phát như bọn họ là những người không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Anh Kiều, hai người này có phải là cao thủ không?"
Vương Ngũ phía sau kẻ sát nói, Vương Ngũ là tên côn đỏ, tóc thưa thớt buộc ở sau đầu, làm cho người ta cảm tháy dầu mỡ.
Kiều Khánh Sinh không cho là đúng cười cười:
"Có phải cao thủ hay không, lát nữa thử một chút sẽ biết, trong khoảng thời gian này ai giết nhiều tang thi bằng chúng ta?"
"Cũng đúng, tôi chưa từng tháy có người lợi hại hơn anh Kiều."
Bọn họ chính là người chiếm cứ tiên cơ ở mạt thế này, hai người đàn ông này có lẽ chỉ có bộ dạng đẹp hơn một chút mà thôi, Vương Ngũ thấy Kiều Khánh Sinh đi về phía trước, cũng tiếp tục đi theo.
"Hai vị đồng chí không nên hiểu lầm, chúng tôi không phải tới cướp đò, chỉ là gần đây cũng không tháy người sóng sót, cho nên đến xem các vị có cần trợ giúp gì hay không.”
Kiều Khánh Sinh kỳ thật tuổi cũng không lớn, chỉ là máy ngày gằn đây phơi nắng cộng thêm vài phần tàn nhẫn trên mặt, làm cho hắn thoạt nhìn lớn hơn rất nhiều so với tuỏi thật.
"Vậy là tốt rồi, chúng tôi thấy có người chặn đường, còn tưởng rằng lại gặp phải loại người cháy nhà đi hôi của."
Lạc Thời Vũ tỏ vẻ may mắn không có việc gì nữa. "Ha ha, sẽ không, chúng tôi cũng không thiêu vật tư”
Vương Ngũ nghẹn một cục, người đối diện này vì sao rõ ràng không mắng bọn họ, hắn lại có loại cảm giác bị người ta mắng?
"Vậy thì phiền toái nhường đường, chúng ta còn phải chạy đi" Phục Đình Du nói.
"ÔI Người anh em này sót ruột như vậy, giờ cũng đã là buổi chiều, buỏi tối các vị không tìm chỗ nghỉ ngơi sao?"
Kiều Khánh Sinh vừa nói vừa duỗi đầu nhìn về phía máy chiếc xe phía sau, không biết bên trong có tình huống gì, đến bây giờ cũng chỉ có hai người đàn ông này xuống xe mà thôi.
"Vậy thì không cần, hiện tại đối với chúng ta mà nói còn rất sớm."
Lạc Thời Vũ cũng cự tuyệt, nếu như người này thành thành thật thật nhường cho bọn họ, coi như là bình an vô sự, néu không...
" Vậy đi, các anh em, nhường đường cho hai đại soái ca này, tôi ngược lại muốn xem các người còn đi như thé nào!"
Tình huống đột biến, Kiều Khánh Sinh còn chưa dứt lời đã tạo ra một mũi kim loại đánh vào dưới xe Lý Tinh Hải|
Bangl
Gai kim loại bị quạt sắt ngăn cản, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Kiều Khánh Sinh và những người phía sau trợn tròn mắt nhìn cây quạt kia.
Người kia thế nhưng lại ngăn cản được công kích của hắn?!
Lập tức chiếc quạt kia phảng phát như có đôi mắt bay về phía đám người, đám người Vương Ngũ nào đã từng tháy cái quạt nào tà dị như vậy, không đẻ ý một cái đã bị cái quạt kia gọt đi túm tóc buộc ở sau đầu.
Mà điều càng làm cho bọn họ kinh ngạc còn ở phía sau, người trong ba chiếc xe như đã hẹn trước, tất cả đều mở cửa xe đi xuống.
"Đã nói mọi người không cần đi ra."
Lạc Thời Vũ khẽ thở dài thu hỏi quạt sắt, Kiều Khánh Sinh sau khi nhìn thấy mắấy nữ sinh ánh mắt đã thẳng tắp.
"Vậy làm sao có thể, tên quái vật xấu xí này đã động thủ, chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn các anh bị bắt nạt." Phục Anh cát lời chán động.
Vương Ngũ sờ gáy mình, biểu tình cực kỳ phức tạp, hiện tại hình như người bị bắt nạt chỉ có hắn nha?
"Anh Kiều, bọn họ có hai mươi người."
Bên kia, Hứa Văn Sơn tháy mình chịu thiệt, lập tức cũng bị khiêu khích, nơi này là địa bàn của bọn hắn, huống hỏ bọn hắn ước chừng có gần bón mươi người, hiện tại nếu nhường đường cho bọn họ, vậy chẳng phải là quá mát mặt sao. kiêu Khánh Sinh vuôt căm nhìn đôi diện, mây nữ sinh này đêu có nét đặc sắc riêng, bọn họ đã lâu không gặp qua máy cô gái trong veo như nước như vậy.
"Ai yoo- nữ nhân ngươi bị ngáp nghé rồi! Đúng lúc này nên có một người đàn ông xuất hiện nói: dám ngấp nghé người phụ nữ của tôi, tôi tháy anh chán sóng rồi!" Tiểu Vũ Gia hưng phán phát ra một trận tiếng chim hót trên vai Lý Ngôn Hè.
".. Vậy rốt cuộc mày đã học được những thứ lộn xôn này từ ai?" Lý Ngôn Hè bát đắc dĩ nói.
Huống hò loại chuyện nhỏ này máy cô gái các cô có thể tự mình giải quyết, vì sao nhất định phải nhường cho đàn ông nỏi bật? Đẻ thể hiện sự yếu đuối và đáng thương bắt lực của mình?
Rắc rắc...
Một tia điện chiếu sáng dưới ánh mặt trời nện xuống chân Kiều Khánh Sinh.
"Nhường đường.” Phục Đình Du lạnh lùng nói.
" Thì ra là dị năng giả hệ lôi, nói thật với các người, chúng tôi hiện tại chính là thời điểm thiếu người, các người ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về đi, nếu không về sau các người sẽ hói hận!
Kiều Khánh Sinh cười như không cười nói, bọn họ cũng không sợ dị năng giả hệ lôi, hơn nữa còn có một bộ phương pháp chuyên môn đối phó với dị năng hệ lôi, chỉ cần có thể đem người sóng vẻ, cho dù là trói cũng được.
"Các người là đồ bại hoại, loại thời điểm này còn làm mấy chuyện thất đức, cũng không sợ bị báo ứng!"
kim Thiện nhớ tới những chuyện Kim Mộng nói còn tức giận không thôi, lúc này lập tức chửi lên.
"Anh Kiều, chúng ta vừa rồi hình như cũng không làm cái gì nha..."
Vương Ngũ nhíu mày càng sâu, đám người này bọn họ lần đầu tiên gặp, trước kia cũng chưa từng quen biết bát kỳ người nào trong đó.
"Tám phần là đang phô trương thanh thé, nhớ kỹ, đợi lát nữa bắt sóng!"
Kiều Khánh Sinh trả lời, đặc biệt là máy người phụ nữ kia, nhát định phải vui vẻ chơi mới tốt.
"Anh Kiều, hệ lôi kia giao cho tôi." Hứa Văn Sơn nói.
Hắn là dị năng giả hệ thủy, không sợ nhát chính là hệ lôi, lúc trước gặp phải tang thi hệ lôi, chỉ cần trên người tang thi rắc đầy nước, lôi điện toàn thân tang thi sẽ trở nên hỗn loạn, thậm chí còn có thể tự mình giật chết mình.
Tháy Kiều Khánh Sinh gật đầu, Hứa Văn Sơn lập tức phát động công kích Phục Đình Du.
"Không biết tự lượng sức."
Lý Ngôn Hề cười lạnh, một quả bóng nước của Hứa Văn Sơn trong nháy mắt châm ngòi chiến đấu hai bên. Phục Đình Du cũng không né tránh, hăn không rõ vì sao dị năng gia hệ thủy kia lại để mắt tới hắn, chẳng lẽ là... chán sóng rồi sao?
Ràm!
Thủy cầu không tiếp xúc với lôi điện, mà bị một chưởng của Phục Đình Du đánh nát đầy đất, gặp nhiệt độ cao của mặt đất trong nháy mắt bóc hơi.
Hứa Văn Sơn thấy thế cũng không nản lòng, vì không để dị năng lôi điện của Phục Đình Du đánh trúng, hắn vừa né tránh vừa không ngừng ngưng tụ ra những mũi tên nước, như mưa dày đặc bắn về phía Phục Đình Du.
Mắt thấy Phục Đình Du rốt cuộc một tay ngưng tụ ra lôi điện, Hứa Văn Sơn mừng rỡ.
Mà một giây sau, Hứa Văn Sơn lại đứng tại chỗ không ngừng run rảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận