Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 214: Gặp người thân trên đường

Chương 214: Gặp người thân trên đườngChương 214: Gặp người thân trên đường
Chương 214: Gặp người thân trên đường
Lý Ngôn Hè và Phục Anh nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì cảm thấy tốt hơn nhiều, ngoại trừ đầu còn mơ hò hơi đau một chút, còn lại chỉ là thân thể mệt mỏi.
"Thật ngại quá, tôi vừa rồi..."
Lúc này Lý Ngôn Hè mới phát hiện mình vừa rồi tựa vào vai Phục Đình Du, đại khái bởi vì lúc lên xe quá vội vàng, cô cho rằng người ngồi bên cạnh mình là Phục Anh hoặc Có Dao, không nghĩ tới là Phục Đình Du.
"Không có việc gì, cô có khỏe không?"
Phục Đình Du ngắt lời Lý Ngôn Hề, một người đàn ông như hắn đương nhiên sẽ không để ý chuyện này.
"Tốt hơn nhiều rồi."
Lý Ngôn Hè cảm tháy, có đồng đội ở bên cạnh quả nhiên an tâm vô cùng, vừa rồi cô chỉ ngủ nửa tiếng, nhưng hiệu quả lại rát tót.
"Cô gái, đừng quên bít tết của ta, loại có xương."
Tiểu Vũ Gia nhảy lên đùi Lý Ngôn Hề lẫm bẩm.
"Không quên được đâu, mày lại giúp chúng tao rất nhiều."
Lý Ngôn Hề cười đổi một đĩa bít tết xương chữ T trong cửa hàng ẩm thực, đặt lên địa bàn chuyên dụng của Tiểu Vũ Gia phía sau xe, phía trước cửa sổ phía sau xe việt dã có một thiết ké bằng phẳng, thích hợp cho Tiểu Vũ Gia.
Cô vừa mới nhìn vào lưới ba lô, máy ngày nay nhờ phúc của Tiểu Vũ Gia, tỉnh thạch bình thường trong ba lô của cô đã được lắp đầy 9999 viên, nhưng so với một vạn viên tinh thạch đẻ thăng cấp ba lô mà nói cũng chỉ mới có 1%, cũng may không gian ba lô hiện tại của bọn họ còn đủ dùng, cũng không vội vàng thăng cấp.
"Ngôn Hè, Phục Anh, ngửi ngửi cái này."
Lê Hiểu Tình đưa tới hai cái bình nhỏ cho hai người.
"Đây là cái gì vậy?" Phục Anh nhận láy hỏi.
"Chị tự làm, thuốc mỡ tỉnh táo, vốn nghĩ ai say xe có thể dùng, hiện tại các em có thẻ thử xem."
Lê Hiểu Tình cười nói, lúc trước khi bọn họ cùng đi thu mấy nhà máy dược phẩm, Ngôn Hè cho hét các loại thảo dược làm nguyên liệu vào trong ba lô, cô ấy đã dùng những nguyên liệu kia thử trộn lẫn mà thành.
"Thật là thơm nha, cảm giác toàn bộ xe đều có thể ngửi tháy, rát dễ ngửi!"
Có Dao không nghĩ tới Lê Hiểu Tình còn có bản lĩnh này, mùi hương như vậy sẽ không quá nòng đậm cũng sẽ không có vị đắng của thảo dược, không khí trong xe đã trong lành hơn rất nhiều. Lý Ngôn Hê chỉ cảm thây chút đau đâu đã biên mật không thây đâu.
"Vậy thì tết rồi, tôi dùng nước năng lượng trong ba lô, cũng coi như không lãng phí đâu."
Lê Hiểu Tình tháy mọi người khen ngợi tay nghẻ của mình, nhát thời càng thêm cao hứng. ...
Lộ trình còn lại đến An Thành cũng không dễ đi, có rất nhiều con đường đều bịt kín tang thi, vì tránh bị tang thi đuổi theo, ba chiếc xe phải bỏ qua rất nhiều con đường.
Bởi vì lo lắng máy vạn tang thi trong doanh trại tận thế cuồng hoan sẽ tùy thời phá vỡ tầng cửa lớn kia, cho nên bọn họ cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, thẳng đến sau khi lái xe ra một hai trăm km, bọn họ mới dám dừng lại.
"Chết đói tôi rồi, cảm ơn nhé."
Kim Thiện ăn một đĩa cơm nóng do Lý Ngôn Hề đưa đến nói.
Trước kia đều là bọn họ tự nấu chút cơm ăn chút đồ ăn vặt lấp đầy bụng, nhưng hôm nay chạy như điên một đường, buổi tói lại không nghỉ ngơi tốt nên bọn họ thật sự không có khí lực, mà loại túi đồ ăn liền tùy tiện hâm nóng một cái là có thể mở ra ăn này, thật sự là thần vật khi ra ngoài nhal
"Khách khí rồi, tắt cả mọi người đều là bạn bè."
Lý Ngôn Hè trả lời, bọn họ cũng không phải đang ăn túi thức ăn liền cái gì, mà là đồ ăn đơn giản cô đổi từ cửa hàng ảm thực.
"Lều che nắng các người mua ở đâu vậy, còn rất dễ dùng, có thể chống nắng lại rộng rãi." Khâu Cảnh Hoán khen ngợi.
Vừa rồi Lý Ngôn Hề láy từ trong xe ra một cái túi lớn, túi kia nhìn cực kỳ thần kỳ, chỉ cần án nút bên cạnh một cái là có thể tự động mở rộng thành một cái lều che nắng thật lớn, hắn chưa từng tháy qua thứ gì thuận tiện như vậy.
"Thứ này bây giờ đâu còn cần mua, chúng tôi nhặt được ở trên đường đáy." Phục Anh thay Lý Ngôn Hè trả lời.
Cái lều che nắng này Ngôn Hề đổi ở cửa hàng vật liệu, kỳ thật bọn họ cũng là lần đầu tiên sử dụng.
Trong cửa hàng vật liệu kia ngoại trừ một ít vật liệu ra, các vật tư khác đều rát thực dụng, nghe Lạc Thời Vũ nói, bên trong còn có bán các loại hạt giống.
Dưới lều che nắng, mọi người trò chuyện ăn uống với nhau, loại thời điểm này bình thường đều là thời gian nghỉ ngơi thư giãn nhát của bọn họ, mặc dù bên ngoài lều che nắng còn có một ít thi thể tang thi bị bọn họ thanh lý.
"Có người tới đây."
Lý Ngôn Hề nói, nhưng cô chỉ cảm nhận được hai người, cho nên cũng không cần mọi người quá cảnh giác.
"Vậy thật là kỳ lạ, chúng ta hôm nay ở chạy cả buổi sáng ở An Thành này, cũng An th Ấ,, TT ^£ #2 nu, c*x¿ïm Huông chi hiện tại còn chỉ có hai người?
Lý Tinh Hải bưng bát tò mò đứng bên cạnh mái che nắng, vừa ăn cơm vừa xem náo nhiệt cũng là một trong những sở thích của hắn.
Vì thế khi Kim Mộng và Lâm Hải vẻ mặt lo lắng chạy như điên đến con đường không có tang thi này, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông thảnh thơi đứng bên cạnh mái che nắng màu lam, người đàn ông kia còn cằm bát lớn trong tay vừa ăn vừa nhìn bọn họ.
"... Có phải tôi bị hoa mắt không? Có ai ở đó sao?"
Kim Mộng cho rằng mình khẩn trương quá mức, nhưng hiện tại người đàn ông kia dứt khoát lại ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục cằm bát nhìn bọn họ.
"Cô không nhìn làm, chắc là đi ngang qua."
Lâm Hải vốn muốn đi thẳng qua, nhưng hiện tại xăng trong xe máy của bọn họ đã tháy đáy, gần đây nơi có thể thu thập xăng dầu đã sớm bị những người đó hút cạn, néu như bọn họ không nhanh chạy, sợ là lại bị những người đó đuổi kịp.
Vì thé Lý Tinh Hải nhìn chiếc xe máy đã đi ngang qua lại quay đầu xe, hướng về phía bọn họ lái tới.
Hai người trên xe là một nam một nữ, thoạt nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi.
"Khá thật, trong ngày nắng nóng này hai người kia còn mặc áo da quần da?"
Lý Tinh Hải khó có thẻ tin nói, hai người này không nóng sao?
"Đại khái là bởi vì đi xe máy, còn phòng ngừa bị tang thi bắt được." Lạc Thời Vũ nhìn thoáng qua, hai người kia hình như rất sót ruột.
Có đôi khi nhân vật trong phim luôn tràn ngập trùng hợp ngẫu nhiên, đợi sau khi hai người này đến gần, Kim Thiện mới phát hiện một người trong đó lại là cháu gái Kim Mộng của mình.
"Chú à? Có thật là chú không?”
Kim Mộng cho rằng mình lại nhìn hoa mắt, chẳng lẽ cô ấy cũng bị những người đó rót mê dược? Tại sao cô áy lại tháy chú ruột của mình?
Chỉ có điều một con mắt của chú...
"Tiểu Mộng? Cha con, họ đâu?"
Kim Thiện nhìn Kim Mộng sửng sót, con bé này trước kia còn mập mạp, hiện tại sao lại gầy đen như vậy?
"Chú, con không tìm được cha mẹ con.”
Vốn đầu óc đều là vội vàng chạy trối chết, khi nhìn thấy thân nhân của mình, nhiều ngày nhớ nhung đột nhiên hóa thành một cỗ ủy khuất, oa một tiếng khóc lên.
"Đừng khóc con, đừng khóc, chú cũng phải trở về thành phó Trung Nhữ tìm mấy người anh họ con, nói không chừng bọn họ còn sóng."
Kim Thiện tuy là chua xót vô cùng, nhưng vẫn an ủi. Kim Mộng càng thêm nghẹn ngào, cô ây muôn nói ở thành phô Trung Nhữ không thẻ có người sống tôn tại, nhưng lại không đành lòng phá vỡ hy vọng của chú mình, cho nên chỉ có thẻ trả lời như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận