Long Tàng

Long Tàng - Chương 70: Phong thuỷ cầu phúc (length: 9023)

Vệ Uyên đến nơi trước đó, Phương Hòa Đồng đều là dựa vào tường thành tử thủ, dùng cường cung ngạnh nỏ bắn lén, ép buộc Liêu tộc vứt bỏ ngựa vào thành cận chiến.
Không trên ngựa, chiến lực Liêu tộc trước hết mất đi một nửa, lại thêm thời khắc mấu chốt được tăng sức mạnh, dân dũng bọn họ trong thời gian ngắn có thể địch nổi chiến lực của quân chính quy, cộng thêm người người tử chiến, lấy mạng người chồng chất lên nhau, mới lần lượt đẩy lui được Liêu tộc xâm nhập thôn.
Đêm nay có Vệ Uyên xuất kỳ bất ngờ đánh lén, một cái liền giết bảy tám kỵ trinh sát, còn trong lúc vô tình giết chết đội trưởng, mới có được chiến tích toàn diệt quân địch.
Đây là lần đầu tiên Vệ Uyên chân chính cùng dị tộc chém giết, năm đó tiểu khảo lúc đối mặt với người núi khổng lồ chỉ là phiên bản không hoàn chỉnh, đồng thời có trưởng bối tông môn ở bên cạnh bảo vệ, căn bản sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tự nhiên không có loại áp lực như hiện tại.
Thái Sơ Cung mặc dù ở hai quận bố trí phòng tuyến nghiêm mật, nhưng Liêu tộc cũng không phải con rối, sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt.
Bọn hắn đến đi như gió, muốn tiến công từ đâu thì liền tiến công từ đó.
Hệ thống phòng ngự của Thái Sơ Cung chỉ có thể bảo đảm không cho địch nhân cấp bậc pháp tướng xông tới tùy ý giết chóc, còn tu sĩ đạo cơ cảnh thì lúc nào cũng có thể xuất hiện, xui xẻo gặp phải địch nhân đạo cơ hậu kỳ cường hãn cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nếu thật sự đụng phải, vậy thì cũng chỉ có thể cố thủ chờ cứu viện, phát tín hiệu cầu cứu chờ đợi tu sĩ trong cung có thể cơ động chạy tới tiếp viện.
Bất quá các cứ điểm ở các nơi cũng không phải lẻ loi một mình như Vệ Uyên, có vài cứ điểm tiền tuyến nhìn như suy yếu, thực tế thực lực rất mạnh, coi như Liêu Man đạo cơ hậu kỳ đụng vào cũng sẽ bị mất một miếng thịt.
Mấy trăm cứ điểm hư hư thật thật, cũng khiến Liêu Man không dám tùy ý thăm dò.
Đến mức đại quân một mình xâm nhập đánh lén... Có Chân Quân giám sát thiên địa, đại quân đánh lén chính là trò cười.
Phương Hòa Đồng trở lại có chút mệt mỏi, lấy ra một bình đan dược, do dự nửa ngày vẫn là đổ ra một viên ăn vào, trong lòng rất đau xót.
Hắn gọi lên mấy người thân thể cường tráng, thị lực bình thường, bảo bọn họ ra ngoài đem thi thể kỵ binh Liêu tộc kéo về.
Chiến mã của Liêu tộc một khi không có chủ nhân, liền sẽ tự hành quay trở về, cho nên ngoài tường cũng chỉ có hai cái xác ngựa.
Dân dũng bọn họ tới tới lui lui khiêng thi thể, Phương Hòa Đồng cùng Vệ Uyên ở trên đầu tường cảnh giới.
Việc chuyển thi trên thực tế rất nguy hiểm, vạn nhất lại có trinh kỵ Liêu tộc giết tới, thì sẽ bắn trước đám thủ vệ trên tường thành hay là sẽ giết đám người chuyển thi cho hả giận, đều tùy thuộc vào tâm trạng lúc đó.
Bất quá những người Phương Hòa Đồng gọi đều cam tâm tình nguyện ra thôn, không ai phàn nàn cả.
Hai con chiến mã phải cần tám người mới có thể khiêng được về, một cái thi thể của người Liêu tộc cũng phải cần bốn người mới khiêng nổi.
Mười mấy người khó khăn lắm mới đem tất cả thi thể đều chuyển về trong thôn.
Lúc này bóng đêm phương xa ngừng lại cuồn cuộn, lặng lẽ rút lui, Vệ Uyên đã có thể nhìn xa được ngoài năm mươi dặm.
Phương Hòa Đồng có cảm ứng, nói: "Xem ra đêm nay Liêu tộc sẽ không tới nữa. Ở đây có ta bảo vệ, hiền đệ nếu không đi nghỉ ngơi trước một chút?"
Vệ Uyên cũng nhớ tới một chuyện: "Vừa hay ta còn phải bố trí một trận pháp, vậy xin nhờ Phương tiên sinh."
Vừa đến Sa Dương thôn thì bận tối mặt tối mũi, Vệ Uyên suýt chút nữa quên mất mình còn phải bố phong thủy trận cầu phúc.
Vệ Uyên rời tường thành, đầu tiên là đi một vòng quanh thôn, đem các ngõ ngách đều xem qua một lần, sau đó trở lại từ đường, y theo những gì học về thiên địa luận, xác định nơi đây chính là tiết điểm phong thủy trong vùng chu vi của cát dương thôn.
Đệ tử đạo cơ của Thái Sơ Cung khi ra chiến trường đều có điều lệ tiêu chuẩn, sửa đổi phong thủy chiến trường, cầu phúc tiêu tai chính là một trong số đó.
Vệ Uyên kéo hương án ở từ đường ra, từ trong túi đồ tiếp tế được phát trước khi chiến đấu lấy ra một hộp nhỏ, từ trong đó lấy ra vài lá bùa và linh vật ngũ hành, đáy hộp còn có mấy miếng trận bàn, ghép lại chính là một trận phong thủy nhỏ nhưng đầy đủ.
Vệ Uyên sắp xếp trận bàn xong rồi, theo những gì đã học đem linh vật ngũ hành đặt ở vị trí của chúng, sau đó dán lá bùa ở khắp các nơi trong phòng, cuối cùng đưa đạo lực vào khởi động, một vi hình phong thủy trận pháp liền thành hình.
Vệ Uyên vận Vọng Khí Thuật lên, liền thấy một luồng thanh quang nhỏ từ trong trận bàn bắn lên trời, từng vòng từng vòng sóng gợn vô hình không ngừng lan ra xung quanh, một ít khí xám đen mà mắt thường không thấy được bị thanh quang chiếu vào, chậm rãi lùi về phía sau. Vệ Uyên khẽ gật đầu, biết là trận pháp đã hoàn thành.
Nếu tu vi của Vệ Uyên cao hơn chút, dùng Thiên Nhãn quan sát từ trên cao, có thể thấy được toàn bộ hai quận Cam Ninh, Biên Ninh có mấy trăm điểm thanh quang bốc lên, như những vì sao lấp lánh hợp thành một thể, tinh quang chiếu rọi lẫn nhau, chiếu sáng xung quanh thiên địa, khiến cho khí tức màu xám đen vẫn luôn chiếm giữ nơi này lui ra ngoài mấy chục dặm.
Tất cả trận bàn, lá bùa cùng linh vật đều là do Thiên Cơ Điện sản xuất, thiết kế phong thủy trận ban đầu cũng xuất phát từ yêu cầu của Thiên Cơ Điện.
Trên chiến trường phong thủy trận chắc chắn sẽ có tác dụng, nhưng có thể phát huy được bao nhiêu thì khó mà nói.
Ban đầu chuyện này cũng không phải là một quá trình bắt buộc đối với đệ tử Thái Sơ Cung khi ra chiến trường, nhưng dần dần các đệ tử phát hiện, nếu người xung quanh đều bày phong thủy trận mà ngươi thì không, vậy thì tại khu vực của ngươi sẽ hình thành chỗ trũng phong thủy, rất có thể sẽ có chuyện không may xảy ra.
Lấy chiến trường hiện tại của Vệ Uyên làm ví dụ, nếu hắn không bố trí phong thủy trận, vậy có khả năng sẽ gặp cường địch, tỷ như không phải gặp đội trưởng tu vi chú thể có chút thành tựu mà là bách phu trưởng tu vi đạo cơ, thậm chí còn có thể là cường giả trong hàng ngũ bách phu trưởng.
Tuy rằng tất cả mọi người đều bố phong thủy trận thì chẳng khác nào không bố, nhưng chỉ cần có người xung quanh bày, thì Vệ Uyên liền không thể không bày.
Đây là kết luận mà các Chân Nhân của Thiên Cơ Điện đưa ra sau khi nghiên cứu rất nhiều trường hợp trên chiến trường, cho nên dứt khoát đem việc bố trí phong thủy trận vào điều lệ bắt buộc ở chiến trường, yêu cầu mỗi đệ tử đều phải tuân thủ.
Không lâu sau khi điều này được áp dụng, các tông môn khác liền phát hiện tỷ lệ thương vong của đệ tử nhà mình khi cùng ra chiến đấu với Thái Sơ Cung rõ ràng tăng lên.
Các tông chủ, trưởng lão của các tông môn khác cũng không phải kẻ ngốc, nghiên cứu một chút liền phát hiện ra sự huyền diệu trong phong thủy trận của Thái Sơ Cung, thế là cũng ép buộc đệ tử trong môn phái mình phải bố phong thủy trận khi ra chiến trường.
Vì phong thủy trận phổ cập rộng rãi một cách mạnh mẽ, lá bùa, trận bàn và linh vật của Thiên Cơ Điện cung không đủ cầu, giá cả tăng cao vọt lên.
Thiên Cơ Điện cũng một đường phất nhanh, khả năng kiếm tiền và đơn hàng xếp tới 300 năm sau cũng không thua gì Hóa Công Các, mạnh mẽ đè ép Thiên Công Điện xuống một bậc.
Dù sao đi nữa, bố trí xong phong thủy trận sau Vệ Uyên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Xem ra việc đêm nay gặp phải tiểu đội trinh kỵ của Liêu tộc phần lớn cũng có nguyên nhân quên bố phong thủy trận, nếu không thì trước đây Liêu tộc đến nhiều nhất cũng chỉ là 7-8 kỵ, lần này một hơi tới 20 kỵ không nói, bên trong còn có cả một tên đội trưởng.
Đương nhiên, cũng có những thiên tài cường hãn cố tình không bày phong thủy trận, để thu hút những kẻ địch hung hãn đến mài giũa bản thân.
Những người như vậy trước đây cũng có không ít, cho đến khi chết trận một nhóm, thì làm vậy liền ít đi nhiều.
Vệ Uyên nhảy lên tường thành, nhìn về phía bắc, sau khi phong thủy trận được bố trí xong, bóng đêm lại lùi thêm 10 dặm, có thể nhìn được ra ngoài sáu mươi dặm rồi.
Lúc này trong thôn đốt đuốc lên, rất nhiều người đàn ông từ trong lúc ngủ bị gọi dậy, mượn ánh lửa xử lý thi thể của Liêu Man.
Giáp chiến và quần áo trên thi thể đều bị lột ra, cung tên và vũ khí được phân loại cất kỹ, tất cả đồ vật trên người đều bị lục soát, trong nháy mắt 19 cỗ thi thể kỵ binh Liêu cũng chỉ còn lại một chiếc quần lót.
Hai con chiến mã thì bị xẻo thịt, yên ngựa trang bị thì để ở một bên. Hai con ngựa này cũng đủ cho 300 người ăn được trong mười ngày.
Vệ Uyên tiện tay cầm lấy một bộ yên ngựa, phát hiện cầm vào tay rất nặng. Bộ yên ngựa này dùng xương thú làm vật liệu cơ bản, bên ngoài bọc sắt, dùng da thú dày làm đệm, hai bên đều có một bộ giáp bụng ngựa, cũng dùng da thú làm nền, bên trên đính các mảnh giáp sắt.
Chỉ riêng bộ yên ngựa bọc giáp này đã có trọng lượng 300-400 cân, chiến mã của nhân tộc khó mà cõng nổi, nhưng Liêu mã lại làm được.
Bộ yên ngựa này người của nhân tộc không dùng được, giá trị không bao nhiêu tiền, chỉ có thể phá hủy rồi bán vật liệu.
Vệ Uyên lại cầm lên ống tên, lấy mũi tên bên trong ra tỉ mỉ quan sát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận