Long Tàng

Chương 364: Chân Long huyết nhục (1)

**Chương 364: Chân Long huyết nhục (1)**
Ngày thứ hai, khi Vệ Uyên tiến vào thần miếu, hắn xâm nhập đến một tầng mới. Ở đó, hắn phát hiện ra vài tòa đại điện. Đại điện được mở ra bên trong nham thạch, dựng đứng mấy cây đuốc phát ra ánh sáng xanh thăm thẳm. Những ngọn đuốc này lấy âm khí làm nhiên liệu, không biết đã cháy bao nhiêu năm, vậy mà không một cây nào bị dập tắt.
Bốn vách tường đại điện đều có những hốc tường, một vài hốc tường còn có khô lâu, nhưng phần lớn đều trống rỗng. Vài tòa đại điện khác cũng tương tự.
Xem ra, những tòa đại điện này ban đầu đều là mộ huyệt dùng để an táng người c·h·ết, nhưng hiện tại phần lớn t·hi t·hể bên trong đã chuyển hóa thành những quái vật không c·h·ết.
Vệ Uyên cảm nhận một chút huyết châu ở ngực, thấy nó không có dị động, lúc này mới thoáng yên tâm. Đối với huyết châu mà lão phụ nhân đưa cho, Vệ Uyên vẫn d·ị· thường cẩn t·h·ậ·n, phong ấn nó trong v·ết t·hương ở bộ n·g·ự·c mình. t·r·ải qua một đêm huyết n·h·ụ·c sinh trưởng, nó đã được bao bọc hoàn toàn, ngăn cách với bên ngoài.
Lão phụ nhân không hề nói gì về mộ thất này, cũng không nói rằng rất nhiều quái vật bất tử trong này chính là thôn dân trong thôn xóm, cũng là tổ tiên của bọn hắn.
x·u·y·ê·n qua bốn tòa mộ thất, phía trước lại xuất hiện một gian đại điện. Chính giữa trung tâm đại điện là một tòa tế đàn, đồ cúng trên đàn là một pho tượng thần dữ tợn. Một bộ khô lâu đổ rạp trên bàn thờ, sau lưng cắm một thanh trường k·i·ế·m.
Trường k·i·ế·m đã mục nát không còn hình dáng, t·r·ải qua năm tháng dài đằng đẵng, p·h·áp lực đã m·ấ·t hết. Bị á·m s·á·t, từ khung xương này mà xét, x·á·c suất lớn là người, nhưng trên thân cũng có nhiều điểm không giống người, tỷ như dưới xương sườn của nó mọc ra mấy cây xương cốt, nom như cánh tay trẻ con, không rõ là bẩm sinh hay là p·h·át dục chưa hoàn toàn.
Ngoài ra, xương đuôi của nó cũng dư ra vài đoạn, dường như một chiếc đuôi ngắn dài hơn một thước.
Nhìn qua t·h·i t·hể, Vệ Uyên lại nhìn về phía tượng thần.
Tượng thần không lớn, bề ngoài có màu đen, khuôn mặt đặc biệt dữ tợn, phảng phất muốn thôn phệ hết thảy thế gian. Trên người nó toát ra sự khát m·á·u m·ã·n·h l·i·ệ·t, cùng với khí tức g·iết chóc và hủy diệt, nhưng lại lẫn tạp với một nguồn sức mạnh sinh sôi không ngừng.
Từ bề ngoài của tượng thần không thể nhìn ra lai lịch của nó, nhưng khi thần thức của Vệ Uyên chạm tới nó, Nguyệt Quế Tiên Thụ trong đạo cơ bỗng nhiên có phản ứng, biểu lộ sự khát vọng mãnh liệt đối với nó.
Vệ Uyên trầm ngâm một lát, đưa tay lên b·ó·p một mảng nhỏ của tượng thần. Tòa tượng thần này làm bằng đất, lớp vỏ phong sơn bên ngoài đã sớm bong ra từng mảng, Vệ Uyên liền b·ó·p ra một mảng đất nhỏ, trong đất có mùi m·á·u tanh và âm khí nồng đậm d·ị· thường.
Trong lòng Vệ Uyên hơi động, mảng đất này liền xuất hiện trong Vạn Lý Hà Sơn, hóa thành một chùm bột phấn, bay tới nơi Nguyệt Quế Tiên Thụ tồn tại, rơi xuống rồi chìm vào mặt đất.
Lúc này, Nguyệt Quế Tiên Thụ tựa như lữ khách trong sa mạc cuối cùng cũng có được nước, liều m·ạ·n·g hấp thu âm khí và huyết khí trong đất. Một chút sinh cơ linh tính lớn mạnh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Khối đất tượng thần này vừa vào Vạn Lý Hà Sơn, tất cả tiên thực đều có dị động, nhưng Nguyệt Quế Tiên Thụ động tác nhanh nhất, hút toàn bộ bùn đất về phía mình.
Dù sao tượng thần cũng cao ba thước, Vệ Uyên chỉ lấy xuống một khối nhỏ. Lập tức, Vệ Uyên dùng sức kéo, bẻ gãy một cánh tay của tượng thần, đưa vào Vạn Lý Hà Sơn.
Mưa bùn m·á·u rơi xuống tiên thực, lần này mọi thứ cùng hưởng ân huệ, không ai nhiều không ai ít.
Tượng thần bỗng nhiên mở mắt!
Đây là một đôi mắt màu m·á·u, tràn đầy vẻ bạo n·g·ư·ợ·c, nhìn thấy đôi mắt này trong nháy mắt, tức thì có p·h·áp lực cực kỳ kinh khủng xông vào thức hải. Tu sĩ Đạo Cơ bình thường sẽ ngay lập tức thức hải vỡ nát mà c·h·ết, tu sĩ Pháp Tướng cũng sẽ bị trọng thương!
Chỉ là giờ phút này Vệ Uyên đang bị mù, mắt không nhìn thấy.
Đạo cơ võ sĩ nhìn thấy đôi mắt của tượng thần thì nổi đ·i·ê·n, Vệ Uyên không còn cách nào khác đành phải xóa đi linh tính của nó.
Mặc dù m·ấ·t đi linh tính, đạo cơ võ sĩ vẫn có thể sử dụng được, chỉ là phải đổi về phương thức trước kia, cần Vệ Uyên phân tâm điều khiển. Vẻ đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g trong mắt đạo cơ võ sĩ chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi m·ấ·t đi tất cả linh quang, sau đó im lặng vung tấm chắn lên, đ·ậ·p nát đầu tượng thần!
Vệ Uyên cũng tung một quyền đ·á·n·h ra, đ·ậ·p vỡ thân thể tượng thần.
Tượng thần vỡ thành năm mảnh, một luồng huyết khí nồng đậm phóng lên tận trời, bay lượn xoay tròn trong đại điện, làm thế nào cũng không bay ra khỏi được tòa đại điện này!
Trong đoàn huyết khí ẩn ẩn hiện ra mấy chục khuôn mặt, có kinh hoảng, có oán đ·ộ·c, có sợ hãi tột độ. Nó muốn chạy t·r·ố·n, nhưng Hồng Liên Bồ Đề trong đạo cơ của Vệ Uyên, vốn chỉ còn lại một đoạn thân cây, bỗng nhiên sinh ra lực dẫn dắt cường đại, dẫn nó dần dần tới gần Vệ Uyên.
Huyết khí liều m·ạ·n·g giãy dụa, nhưng vẫn bị dẫn vào Vạn Lý Hà Sơn, bị Hồng Liên Bồ Đề hút vào. Hồng Liên Bồ Đề trong nháy mắt bộc phát sinh cơ, đâm chồi nảy lộc, trên cột gỗ cháy đen mọc ra mấy nhánh cây mới.
Bên trong huyết khí này cất giấu vô số oan hồn, mỗi một cái đều khá cường đại, nhưng Hồng Liên Bồ Đề lại là khắc tinh của chúng, không hề kh·á·c·h khí tịnh hóa từng cái.
Theo Hồng Liên Bồ Đề thức tỉnh, xung quanh cây bồ đề cũng xuất hiện một vòng đất màu mỡ. Linh tính của đại địa lại tăng lên, lần này, chỉ trong một hơi thở, đã có ba đạo cơ võ sĩ sinh ra linh tính.
Một loạt biến hóa này diễn ra trong nháy mắt, đến khi Vệ Uyên kịp phản ứng thì mồ hôi lạnh đã tuôn ra ròng ròng vì sợ hãi.
Tượng thần này cực kỳ âm hiểm, đôi mắt lại ẩn chứa nguyền rủa hiếm thấy, một khi đối mặt với nó thì sẽ trúng nguyền rủa, khó lòng phòng bị. t·r·ải qua trăm ngàn năm âm khí rèn luyện, nguyền rủa đã trở nên khá cường đại. Nếu chính Vệ Uyên nhìn thấy, chỉ sợ không đ·i·ê·n thì cũng bị trọng thương.
May mà Vệ Uyên vận khí không tệ, mắt không nhìn thấy, khiến cho cạm bẫy của tượng thần không có đất dụng võ.
Sau khi tượng thần vỡ vụn, từ bên trong lăn ra một chiếc nhẫn sắt. Vệ Uyên lập tức cảm giác được chiếc nhẫn ẩn chứa âm khí khổng lồ, bèn nhặt lên.
Nhẫn sắt vừa vào tay, trong nháy mắt vô số hình ảnh xông vào thần thức Vệ Uyên! Trong chốc lát, Vệ Uyên phảng phất t·r·ải qua một đoạn nhân sinh khác. Ký ức ban đầu là của một tiểu cô nương, mỗi ngày đều phải tu luyện không ngừng, chỉ cần phạm một lỗi nhỏ cũng sẽ phải chịu trách phạt nghiêm khắc. Trưởng bối trong làng nói nàng là t·h·i·ê·n tài của bộ tộc, chỉ có như vậy nàng mới có thể trở nên cường đại, mới có thể báo t·h·ù cho các vị tổ tiên.
Tiểu cô nương không chịu nổi sự khổ tu và trách phạt vĩnh viễn, muốn chạy t·r·ố·n, nhưng lần nào cũng b·ị b·ắt trở về. Nàng muốn kết thúc sinh m·ệ·n·h của mình, nhưng lần nào cũng tỉnh lại. Thế là nàng p·h·át hiện ra mình có thân thể Bất tử. Các trưởng bối biết được lại càng thêm đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, mỗi lần chạy t·r·ố·n rồi b·ị b·ắt trở về, nàng đều bị đ·ánh cho đến h·ậ·u·h·ạ·chấp hối.
Có một ngày, m·á·u của nàng vô tình cứu được một vị trưởng lão đang dần già đi, từ đó mỗi ngày đều phải hiến m·á·u.
Thấy đến đây, Vệ Uyên vô thức rùng mình, như thể chính mình tự mình kinh lịch, càng cảm nhận được sự tuyệt vọng, oán h·ậ·n, sợ hãi tận đáy lòng của tiểu cô nương. Trong ký ức của nữ hài, trời vĩnh viễn xám đen, luôn là phong bạo lôi điện, chưa từng có ánh nắng.
Trong đáy lòng nàng, một điểm bóng ma bắt đầu xuất hiện.
Sau này nữ hài trưởng thành hơn một chút, vào một đêm mưa, sau khi lại bị đ·á·n·h đ·ậ·p trách phạt, trưởng lão đã hoàn toàn vũ n·h·ụ·c nàng.
Bóng ma trong nháy mắt mở rộng, gần như che lấp toàn bộ trái tim nàng.
Sau một lần nhiệm vụ bị trọng thương, nàng gặp một thanh niên Liêu tộc. Người thanh niên kia cứu nàng, chăm sóc nàng, tặng cho nàng một chiếc nhẫn sắt, sau đó để nàng rời đi. Bóng ma trong lòng nữ hài t·ử vơi đi một chút.
Lại một lần làm nhiệm vụ, mục tiêu chính là hắn.
Nữ hài từ bỏ nhiệm vụ, kết quả sau khi trở về là đòn đ·á·n·h đ·ậ·p và sự vũ n·h·ụ·c càng thêm trầm trọng. Lúc này, tất cả các trưởng lão đều đã vũ n·h·ụ·c qua nàng, không có ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận