Long Tàng

Chương 320: Xem kiếm (2)

Chương 320: Xem kiếm (2)
Trong đám người Liêu, một nam tử thoạt đầu tầm thường, không có gì đặc biệt bỗng nhiên khí thế tăng vọt, thẳng đến đạo cơ hậu kỳ viên mãn, chắn trước mặt phó tướng. Trong tay hắn chỉ có một cây thương sắt đã rỉ sét, không hề thấy ánh đao. Nhưng thương pháp của hắn cao minh cực điểm, kìm kẹp chặt lấy phó tướng.
Đám người Liêu nện đá xong, gầm thét xông vào sơn cốc.
Quân sĩ Phúc Vương áo giáp sáng loáng, ai nấy đều cao lớn, bề ngoài tuấn tú, lúc này lại có không ít kẻ sợ vỡ mật, thế mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Người Liêu không chút do dự, vung tay chém xuống, dễ như trở bàn tay chặt đầu bọn họ.
Khuôn mặt nhỏ của Phúc Vương trắng bệch, nước mắt vốn đang đảo quanh rốt cục không kìm được mà rơi xuống.
Một lát sau, phó tướng trúng liền hơn mười mũi tên, chán nản quỳ xuống đất chết. Tên nỏ đều là do binh lính thủ hạ của hắn mang theo, bị người Liêu nhặt được, phản lại dùng ngay trên người hắn.
Hán tử người Liêu cầm thương sắt trên người nhiều chỗ bị thương, nhưng hắn mặc kệ vết thương, đi qua nhặt lên thanh bảo đao cấp Pháp Tướng kia, bỗng nhiên banh lồng ngực, dùng máu nóng đổ vào. Ánh đao trên thân đao sáng tắt mấy lần, rốt cục không còn nhấp nháy.
Nam tử người Liêu cầm đao vung lên, chém ra một đạo đao mang huyết sắc dài mấy trượng, thế mà thu phục được thanh đao này.
Hắn chém ra đao mang huyết sắc tuy uy lực giảm xuống, nhưng cũng sát bên Pháp Tướng.
Tất cả mọi người trong điện có chút khó tin, đám người Liêu vốn bị coi như heo dê mặc người săn giết, hiện tại trong tay lại có bảo đao cấp Pháp Tướng?
Phó tướng của Phúc Vương bị chém giết, 500 quân sĩ thương vong gần hết. Người Liêu lập tức cởi áo giáp của tử thi, mặc lên người mình, trong nháy mắt gần nửa số người Liêu đã thay bằng trang phục của quân Phúc Vương, mấy tên thủ lĩnh thì lắc mình biến hóa, biến thành tướng tá trong quân Phúc Vương.
Mấy vị thủ lĩnh người Liêu tụ lại một chỗ thương nghị, liền phái ra mười mấy kỵ binh tản ra bốn phía, hiển nhiên là dò xét tình báo xung quanh. Đại đội người Liêu thì ngụy trang thành tù binh, bị quân đội Phúc Vương áp giải rời khỏi sơn cốc.
Mới đi ra khỏi không đến ba dặm, phía trước liền xuất hiện một chi quân đội, chặn đường đi, là bộ đội dưới cờ thái tử.
Tướng lĩnh dẫn quân nhìn thấy mấy trăm tên tù binh người Liêu bị áp giải, trên mặt lộ ra vẻ tham lam, liền thúc ngựa đi tới, nói: "Là bộ đội của Phúc Vương điện hạ sao? Ha ha, đánh săn mà thôi, các ngươi sao lại chật vật như vậy? Còn nữa, bắt những người này làm gì, hay là ta giúp các ngươi chia sẻ một chút..."
Lời còn chưa dứt, một đạo đao mang huyết sắc hiện lên, đầu người phó tướng đã bay lên cao cao!
Trong một thiền điện bên ngoài hành cung, Tương Hầu Vương Càn chén trà trong tay "bụp" một tiếng, xuất hiện vài vết rách.
Nơi đây cũng có hình ảnh, trên sa bàn đại điện xuất hiện cái gì, nơi này cũng sẽ xuất hiện cái đó, thuộc về hàng nhái của Thiên Địa Kỳ Bàn kia.
Hắn nhìn trong hình ảnh người Liêu thay đổi áo giáp đỏ, nhìn thủ lĩnh thi pháp cho đám người Liêu biến ảo ngoại hình, nhìn bộ đội thuộc hạ thái tử chặn đường, nhìn phó tướng của thái tử bị một đao chém đầu, sau đó quân lính tan rã dưới sự đánh lén của người Liêu, Vương Càn đã dồn hết định lực lớn nhất đời này, mới không bóp nát chén trà trong tay.
"Phế vật! Đều là phế vật!" Vương Càn từ trong kẽ răng gằn ra câu nói này.
Thanh pháp bảo trường đao kia vẫn là bảo vật gia truyền của hắn, ỷ vào Phúc Vương được sủng ái, gần đây đem đồ vật giống như gian lận nhét vào đội ngũ săn bắn, không ngờ trong nháy mắt bộ đội Phúc Vương liền bị diệt sạch, bảo đao cũng rơi vào tay người Liêu.
Ngay sau đó đội người Liêu này dùng bảo đao đoạt được chém giết phó tướng thái tử, lại lấy thân phận ngụy trang tiêu diệt bộ đội thái tử. Vương Càn đều có thể tưởng tượng, giờ phút này thái tử sẽ có tâm tình gì.
Trong đại điện hành cung, thái tử nắm chặt lan can, đốt ngón tay hơi trắng bệch, ngoài ra không có bất kỳ dị dạng nào, chẳng qua là nhịn không được liếc Phúc Vương một cái, trong mắt khó mà che giấu chán ghét.
Trong hình ảnh, bộ đội thái tử bị giết đến quân lính tan rã, chạy tứ phía, nhưng ngoại trừ mười mấy kỵ binh vừa khai chiến liền chạy, những người khác không thoát khỏi sự truy sát của người Liêu, chỉ một lát sau liền toàn quân bị diệt. Mấy tên tướng tá trong đội ngũ chiến lực yếu đến bất ngờ, thậm chí còn không bằng bộ hạ của Phúc Vương.
Tấn Vương nhìn thái tử một cái, nói: "Kết giao nhiều phía là chuyện tốt, nhưng cũng nên kết giao với người hữu dụng."
Thái tử vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: "Phụ vương dạy rất đúng!"
Tấn Vương nhạt giọng nói: "Ngồi đi, không cần làm những thứ có hay không này."
Trong lòng bàn tay thái tử ẩn ẩn có mồ hôi, lặng lẽ lau hai lần trên vạt áo, đáy lòng thì lạnh lẽo như ý thu này.
Có thể tham gia thu thú săn bắn, sĩ quan liền có thể lộ mặt trước Tấn Vương, làm tốt còn có quân công, thậm chí vận khí tốt không chừng trực tiếp có thể nhận được chức quan. Cho nên danh ngạch sĩ quan có thể tham gia săn bắn của thái tử liền trở nên vô cùng hấp dẫn.
Thái tử luôn tự cho mình là người quảng nạp hiền tài, trong phủ sớm đã kín người hết chỗ, phong thưởng có chút không đủ. Bởi vậy danh ngạch sĩ quan săn bắn lần này cũng bị các phương tranh giành từ sớm.
Kết quả ai ngờ năm nay săn bắn xuất hiện dị biến, người Liêu thay quan phục đánh lén không nói, thực lực tổng hợp cũng tăng vọt, liên tiếp xuất hiện nhiều cao thủ trung kỳ thậm chí hậu kỳ, lại không phải đạo cơ phổ thông, lấy chiến lực mà xét ít nhất là thiên giai đặt cơ sở, không chừng còn có tiên cơ. Hiện tại trong tay bọn hắn còn có bảo đao!
Người như vậy sao lại bị đưa vào thu thú săn bắn? Mà lại tất cả cường giả người Liêu đều sẽ ăn vào độc hoàn áp chế tu vi đạo lực, làm sao có thể khôi phục thực lực?
Dưới đủ loại dị biến, mấy gia hỏa đến mạ vàng xui xẻo này quân công không vớt được, ngược lại còn mất mạng, coi như lộ mặt lớn trước mặt Tấn Vương.
Nói thật lòng, bộ đội này của thái tử bị bại thực sự có chút không đáng trách, ứng phó cũng không có vấn đề. Bố trí ba cái bảo khố vốn là khuyến khích mọi người tranh đoạt, cũng không có quy củ ai đến trước được trước, ai cướp được chính là của người đó, đến sớm nhưng không gánh nổi cũng vô dụng.
Cho nên phó tướng do thái tử bổ nhiệm vừa thấy binh mã Phúc Vương vừa mới đại chiến một trận, rất nhiều người áo giáp trên người còn có vết máu chưa khô, tự nhiên là nảy sinh ý tranh đoạt. Mặc dù hắn không rõ tại sao bộ đội Phúc Vương lại để đó mấy trăm người Liêu không giết, nhưng quân công di động này tự nhiên không thể bỏ qua. Huống chi quan hệ giữa thái tử và Phúc Vương vốn không tốt lắm.
Theo lệ cũ săn bắn, các bên tranh đoạt thường xuyên ra tay đánh nhau, chết người cũng không ít, nhưng đều có chừng mực, nhiều nhất là binh sĩ phía dưới chết mười mấy người, tướng tá sẽ không chết. Phó tướng của thái tử nào ngờ đối phương vừa lên liền hạ sát thủ, còn có bảo đao trong tay?
Trong hình ảnh, chém giết đã biến thành kiểm tra thi thể và bổ đao, mắt thấy bộ đội thuộc hạ thái tử toàn quân bị diệt, Tấn Vương mặt không biểu tình, chuyển tới chỗ Vệ Uyên.
Vệ Uyên xem kiếm, khuôn mặt to không biểu tình.
Tấn Vương nhìn một hồi, mọi người suýt chút nữa cho rằng pháp bảo xảy ra trục trặc, dừng lại ở đây. Hình ảnh lại chuyển, trở lại chỗ đội người Liêu kia, lúc này bọn hắn đem áo giáp của bộ hạ thái tử toàn bộ cởi xuống, một bộ phận người mặc vào, lại thi pháp cải biến bề ngoài, lắc mình biến hóa lại trở thành người của thái tử.
Thi thể thì toàn bộ ném đến khe suối phụ cận, lấp kín lung tung bằng chút đá vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận