Long Tàng

Long Tàng - Chương 372: Bí cảnh chi chiến (length: 9361)

Vệ Uyên vừa nhìn đã biết không đuổi kịp, chỉ có thể theo hắn đi, nhưng âm thầm ghi lại dung mạo và khí tức nguyên thần của shaman này.
Gã này liên tục hai lần thoát khỏi tay Vệ Uyên, trực giác về nguy hiểm quả thực mạnh nhất đẳng, tốc độ bay cũng thuộc hàng đầu trong tất cả Pháp Tướng, khả năng bảo mệnh thật khiến người ta khâm phục. Lần sau gặp được, Vệ Uyên định không nói hai lời trực tiếp ra tay, nếu không nói không chừng lại để hắn chạy mất.
Long Ưng và Long Vệ đều là dòng dõi Chân Long, sau khi chiến bại, nguyên thần hồn phách đã vào Vạn Lý Hà Sơn, bắt đầu chuyển sinh, mà huyết khí nhục thể của bọn chúng cũng có thể bị Vệ Uyên hấp thụ.
Vệ Uyên đưa tay đặt lên ngực Long Ưng, tâm niệm vừa động, huyết khí cuồn cuộn liền như thủy triều bị Vệ Uyên hút vào, nhất thời không dùng hết thì tồn trữ lại trong toàn thân thể.
Trong nháy mắt Long Ưng liền biến thành một bộ xác khô. Vệ Uyên lại nhẹ nhàng gõ một cái, thi thể liền vỡ thành bột phấn.
Vệ Uyên cũng làm y như vậy với Long Vệ, hút hắn thành thây khô. Bất quá huyết khí lấy được từ Long Vệ ít hơn nhiều, chỉ bằng chưa đến hai phần của Long Ưng.
Lúc này Vệ Uyên phát hiện, dòng dõi Chân Long và Long Vệ cũng có sự phân chia mạnh yếu rõ ràng. Nhìn trước mắt thì thấy, thiếu nữ âm dương vượt xa những người khác, xung quanh căn bản không có đối thủ. Chỉ là cái giá phải trả khi nàng ra tay cũng cực kỳ cao, đoạn thời gian nay, Vệ Uyên đã rất lâu chưa từng thấy khí vận từ ngoài thiên địa nữa, toàn bộ đều dùng để nuôi nàng, thậm chí còn thiếu không ít.
Tiếp theo chính là Long Ưng, nếu không phải gặp phải thiếu nữ âm dương, hắn xác thực có thể săn giết Vệ Uyên.
Lại đến Long Ưng Long Vệ, chỉ là không biết sau khi chuyển sinh một lần nữa, thực lực của chúng có bị suy giảm hay không.
Cuối cùng là văn sĩ cùng Vệ Uyên đứng ở nhóm cuối.
Thực ra nơi này có thể chia nhỏ ra một chút, bởi vì Vệ Uyên vô cấu chuyển sinh còn gắn thêm Phi Dạ Tru Tiên Kiếm, uy lực vượt xa xoay nòng phi kiếm pháo trong tay văn sĩ, nên xét theo thực lực bản thể, Vệ Uyên còn phải xếp xuống một chút, thuộc hàng cuối cùng.
Việc thôn phệ lẫn nhau giữa dòng dõi Chân Long thật là tà dị. Chém giết các Pháp Tướng khác sẽ được thiên địa ban thưởng, còn giữa những huyết duệ lại là trực tiếp thôn phệ linh hồn huyết nhục đối phương, không chút buông tha.
Vệ Uyên mơ hồ cảm thấy, nếu chân long không thuộc về thế giới này, thì thế giới mà nó ở, có lẽ dị thường huyết tinh tàn ác.
Hơn mười tên Liêu tộc đạo cơ kia coi như xui xẻo. Vệ Uyên một kiếm một mạng, chém giết tất cả. Sau đó, Vệ Uyên thu hết đồ vật có giá trị trên người bọn chúng.
Không thể không nói, Long Ưng thật sự rất giàu. Hắn tùy thân có ba món đồ không gian, trong đó hai món đã bị Vệ Uyên phá bằng vũ lực, bên trong chứa các loại đan dược và thiên tài địa bảo, giá trị ít nhất cả trăm vạn lượng tiên ngân. Còn có một cái vòng tay băng, lại được phong ấn vô cùng kín, nếu dùng vũ lực phá giải thì sẽ phá hủy hoàn toàn, cả đồ bên trong cũng tan thành mây khói, Vệ Uyên tạm thời cất lại chờ dịp khác tìm cơ hội phá giải.
Năm xưa phụ thân của Hứa Kinh Phong thân là gia chủ phân gia Ninh Tây, cẩn trọng tham ô mấy chục năm, cũng chỉ được chưa đến một nửa số tiền lẻ tùy thân của Long Ưng.
Vệ Uyên chỉ sơ sài chọn lựa, chọn những đồ dùng được bỏ vào các món đồ không gian đã phá giải của Long Ưng, thực sự chứa không nổi thì bỏ đi, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Vội vã chạy ra mấy trăm dặm, sắc trời thật ra còn lâu mới tối, nhưng Vệ Uyên tìm ngay một cái hang động để trốn, sau đó bày trận pháp trong hang, bắt đầu nhổ từng chút huyết ấn trên người.
Huyết ấn lấy oán niệm nhân quả làm dẫn, cực kỳ kiên cố, mãi đến khi trời gần sáng, Vệ Uyên mới hoàn toàn nhổ nó ra. Nếu Kỷ Lưu Ly ở đây thì có lẽ sẽ bày trận pháp, căn cứ vào huyết ấn đảo ngược nguyền rủa shaman, nhưng trình độ của Vệ Uyên vẫn chưa đến mức đó.
Lúc này Vệ Uyên cử động thân thể một chút, trong người vẫn còn gần một nửa huyết khí không thể hấp thụ hết, tạm thời lắng xuống. Pháp khu của Long Ưng cũng cực kỳ cường hãn, có lẽ không thua gì Nham Tâm của Vu tộc bao nhiêu, cũng đủ để cung cấp cho nhục thân Vệ Uyên.
Hiện tại nhục thân của Vệ Uyên đã khôi phục đến cực hạn, còn lại chỉ là công phu mài dũa, từng chút chuyển hóa huyết khí, cũng có thể nâng cao thêm hạn mức tối đa.
Mà đạo cơ linh tính lại lần nữa được bổ sung, biển linh tính triệt để hình thành, đông đảo vật có linh trong đạo cơ đều được chiếu rọi trong biển rộng linh tính.
Lại thêm pháp tướng và hồn phách Long Ưng được bổ sung, linh khí tích lũy đã đủ đầy. Hiện tại, Vệ Uyên chỉ còn thiếu một bước chân nữa là đột phá lên Pháp Tướng, chỉ cần tìm kiếm thời cơ là được.
Liên tục thôn phệ hai huyết duệ Chân Long, lúc này tu vi của Vệ Uyên đã đuổi kịp Trương Sinh và Kỷ Lưu Ly, thậm chí còn mạnh hơn Bảo Vân một bậc.
Thôn phệ huyết duệ quả nhiên là cách mạnh lên không có đường thứ hai, chỉ là không biết phương pháp tà dị như vậy có gây tai họa ngầm nào khác không. Nhưng dù có tai họa ngầm, Vệ Uyên cũng mặc kệ, dù sao hắn không đi thôn phệ người khác, thì những huyết duệ khác cũng sẽ tìm tới cửa.
Theo lý thuyết, trên người Long Ưng chắc chắn vẫn còn hai bảo vật tùy thân của huyết duệ, dù sao hắn cũng đã săn giết một huyết duệ. Bất quá, Vệ Uyên không phát hiện ra chúng, không biết là nằm trong món đồ không gian chưa phá giải kia hay là hắn không mang theo bên mình.
Chỉ tiếc là huyết duệ Chân Long chỉ có thể bị những huyết duệ khác thôn phệ, hơn nữa Vệ Uyên đan đạo cũng không giỏi, nếu không, luyện số huyết khí này thành một lò đan, cũng sẽ là thánh dược chữa thương, nói không chừng sẽ giúp được Trương Sinh đôi chút.
Tạm thời thoát khỏi truy binh, Vệ Uyên bắt đầu suy nghĩ kế thoát thân.
Shaman sau khi đào thoát chắc chắn sẽ báo mật, mà việc mình giết Long Ưng thoạt nhìn là một nhân vật lớn của Liêu tộc, không khéo lại là dạng thiếu chủ gì đó.
Vệ Uyên cảm thấy mình như khắc tinh của thiếu chủ, lúc tu luyện chưa thành thì giết tiểu thiếu chủ, sau khi tăng thực lực lại giết đại thiếu chủ. Nhưng bộ lạc Liêu tộc nhiều, kim trướng nhiều, thiếu chủ càng nhiều, giết hai người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cục diện.
Sau khi suy ngẫm, Vệ Uyên cảm thấy Liêu tộc chắc chắn sẽ bố trí mai phục dày đặc trên đường về phía nam, đồng thời sẽ phái đội ngũ săn đuổi mạnh vào núi tuyết để vây bắt mình.
Như vậy mấu chốt đào tẩu một là tốc độ, hai là ẩn nấp, và sơ hở lớn nhất lại nằm ở chỗ Trương Sinh.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tranh thủ lúc trời còn chưa sáng, Vệ Uyên nhanh chóng làm một cái giá đỡ tương tự như cái cán, ở giữa có một chỗ ngồi như yên ngựa, sau đó bên trái phải đều kèm theo một ống phun rất dài.
Vệ Uyên điều chỉnh suốt cả nửa ngày, trời đã sáng.
Vệ Uyên di chuyển tảng đá lớn chặn cửa động ra, đưa thiết bị mới chế ra ngoài, sau đó mình ngồi phía trước, cho Trương Sinh ở phía sau, rồi dùng đạo lực buộc chặt hai người vào nhau.
"Cẩn thận rồi, chúng ta đi thôi."
Vệ Uyên dùng đạo lực bảo vệ toàn thân Trương Sinh, rồi nhảy lên một cái, lập tức hai ống phun phun ra dòng khí mạnh mẽ, đẩy hai người gào thét lao đi.
Vệ Uyên không ngừng tăng đạo lực vào, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đạt tốc độ vượt quá 500 dặm, như vậy một canh giờ sẽ là 4000 dặm. Tốc độ này đã vượt xa tốc độ phi hành của Pháp Tướng bình thường, chỉ chậm hơn so với cực tốc mà Long Ưng thể hiện.
Vệ Uyên duy trì tốc độ ở mức này, một đường bay về phía tây. Phía tây là địa phận Vu tộc, và sự đề phòng của Vu tộc chắc chắn sẽ lỏng hơn so với Liêu tộc.
Một đường đi về phía tây, trong nháy mắt bay ra mấy nghìn dặm. Lúc này ở chỗ Long Ưng ngã xuống, mấy bóng người từ trên trời giáng xuống.
Ở giữa là một người phụ nữ Liêu tộc, khóe mắt bà có những nếp nhăn nhỏ, trên đầu mang những món đồ trang sức bằng bạc phức tạp. Bà chậm rãi ngồi xuống, đưa tay nhặt lên một nắm đất, cẩn thận cảm nhận, khí tức bỗng thay đổi, cực kỳ khủng bố, trong mắt còn phun ra hai đạo ngọn lửa bạc nhạt!
Bà ta không còn che giấu, không chút kiêng kỵ phóng thích khí tức của mình, rất nhanh liền từ trong núi tuyết sâu thẳm đi ra một bóng dáng. Bóng dáng này cao chừng vài trượng, mọc một cái đầu giống thằn lằn, sau lưng kéo theo một cái đuôi dài.
Theo mỗi bước đi của nó, đuôi dài quất ở giữa lại đánh mặt đất thành những vết nứt, thực lực khủng bố có thể thấy được phần nào.
Sát cơ trong mắt người phụ nữ Liêu tộc hiện rõ, quát hỏi: "Ai giết con trai ta?"
Sáu con mắt màu hổ phách của nó áp sát lại gần người phụ nữ, ánh mắt hiện vẻ hung bạo và sát khí, nói bằng giọng điệu không thành âm: "Ngươi phải, suy xét, xem mình có thể, sống rời đi, hay không."
Thái độ của nó vượt xa dự tính của người phụ nữ, bà ta nhìn chằm chằm quái vật, nói: "Đừng quên, con trai ta chỉ còn một chút nữa là trở thành chủ nhân của các ngươi. Bây giờ hắn chết rồi, các ngươi lại không giúp ta?"
"Hắn chết, thì vĩnh viễn không thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận