Long Tàng

Chương 568: Kẻ giống nhau

Chương 568: Kẻ giống nhau
Trong một gian sân vốn dĩ bình thường ở thành mới giờ phút này được canh phòng nghiêm ngặt, Tôn Vũ, Từ Hàn Thủy và Phùng Sơ Đường đều đứng ở trong sân, không ai vào nhà.
Vệ Uyên hiện thân trong sân, thấy ba người đều đứng đó, không khỏi hơi kinh ngạc, hỏi: "Mấy vị sư thúc đều đến rồi? Sao không vào đi?"
Ba người đồng thanh: "Ngươi vào trước."
Vệ Uyên không hiểu ra sao, dùng chân nghĩ cũng biết trong này chắc chắn có điều kỳ lạ. Tuy nhiên, liệu chừng ba vị sư thúc cũng sẽ không h·ạ·i mình, thế là hắn đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tràn ngập mùi m·á·u tanh nồng nặc, tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g loang lổ v·ết m·á·u, t·h·iếu nữ vừa sinh con nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g đã không còn hơi thở. Trong phòng còn có mấy t·h·iếu nữ của Hứa gia, lúc này đang dùng chậu gỗ đựng nước ấm, tắm rửa cho đứa bé vừa mới sinh.
Thần sắc các nàng bình tĩnh, làm như không thấy t·hi t·hể tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, chỉ một mực chuyên chú tắm rửa cho đứa bé, phảng phất như tr·ê·n thế giới này cũng chỉ còn lại có việc đó mà thôi.
Vệ Uyên thấy mẹ đứa bé đã mất, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thần thức quét qua, hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Bên trong thân thể người phụ nữ đã hoàn toàn suy kiệt, sinh cơ đoạn tuyệt, mà đứa bé tr·ê·n người lại có khí tức cường đại d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g, sinh cơ hừng hực, có thể sánh ngang với nam t·ử trưởng thành cường tráng. Nghĩ đến là do đứa bé quá mạnh, mẫu thể yếu ớt, bị hài nhi hút hết tinh hoa mà c·hết.
Vệ Uyên nhìn về phía hài nhi, đó là một bé gái, dung mạo cực phẩm, làn da như là bạch ngọc dương chi thượng hạng. Nàng không k·h·ó·c không kêu, chỉ nhìn chằm chằm Vệ Uyên, đôi mắt sâu thẳm.
Vệ Uyên khẽ cau mày, luôn cảm thấy đây không phải ánh mắt vốn có của một đứa trẻ, hắn chợt nhớ tới Hứa Thập Bát, lập tức k·i·n·h hãi, toan bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới quay người, tiểu nữ hài nhi liền mở miệng, gọi một tiếng: "Ba ba..."
Một tiếng này thốt ra, nhân quả coi như đã định.
Vệ Uyên tinh thông khí vận nhân quả, biết đã t·r·ố·n không thoát. Hắn lúc này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thế là cau mày nói: "Đổi cách xưng hô!"
Tiểu nữ hài nhi lại nói: "Sư huynh."
Vệ Uyên trong nháy mắt cảm thấy chung quanh âm khí dày đặc, vì vậy nói: "Đổi lại một cái."
"Sư phụ."
"Đổi lại!"
"Ba ba..."
Tuần hoàn mấy lần như vậy, cuối cùng Vệ Uyên bất đắc dĩ, đành chọn cách xưng hô sư phụ trong ba cách đó.
Sư huynh có vẻ như rất tốt, nhưng Vệ Uyên có trực giác rất mạnh, bản năng mách bảo nếu nhận về sư huynh này tương lai không thể thiếu phiền phức, nếu so sánh, thì cách xưng hô sư phụ vẫn có nhân quả thuần túy trong sạch nhất.
Tiểu nữ hài nhi sau khi tắm xong, thị nữ liền ôm nàng đưa đến trong tay Vệ Uyên. Nhìn tiểu nữ hài nhi giống như b·úp bê này, trong lòng Vệ Uyên có cảm giác cổ quái không nói nên lời, nhưng hắn vẫn là thực hiện nghĩa vụ của một sư phụ, cẩn t·h·ậ·n kiểm tra thân thể cùng căn cốt của nàng.
Ngưng tụ tinh hoa của mấy ngàn người giống nhau vào một thân, tư chất của tiểu nữ hài nhi này tất nhiên là tốt đến tột đỉnh, không kém gì Hứa Thập Bát. Chỉ là tiên t·h·i·ê·n m·ệ·n·h cách của nàng phi thường cổ quái, lại là không.
Nàng dù sao vừa mới sinh, ở trong n·g·ự·c Vệ Uyên không bao lâu liền ngủ say. Mẹ đẻ của nàng mặc dù đã c·hết, nhưng cũng không lo chuyện nuôi nấng. Chỉ cần nhờ Từ Hàn Thủy luyện mấy viên đan dược, hòa nước cho uống, không chỉ có thể cường tráng thân thể, còn có thể nâng cao phẩm chất n·h·ụ·c thân.
Vệ Uyên liền giao nàng cho thị nữ, hạ lệnh chăm sóc cẩn t·h·ậ·n, sau đó rời khỏi phòng sinh.
Sau khi ra khỏi cửa, Vệ Uyên liền lạnh lùng, nói: "Ba vị sư thúc tính toán giỏi thật!"
Phùng Sơ Đường bộ dạng ốm yếu vô lực, không nói ra lời, Tôn Vũ thì ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ trời hôm nay thật đẹp. Chỉ có Từ Hàn Thủy cười như tên t·r·ộ·m, hỏi: "Gọi ba ba không?"
Vệ Uyên nhìn hắn sắc bén: "Vậy ra các sư thúc đều đã sớm biết?"
Tôn Vũ nói: "Bỏ chữ 'các' kia đi. Ta vừa mới tới, đến nơi mới biết, liền quyết định đợi ngươi một chút."
Phùng Sơ Đường cũng nói: "Đều là chuyện của Chính Thủy Nguyệt điện các ngươi, ta xen vào vốn không t·h·í·c·h hợp."
Sự thật đúng là như thế, Vệ Uyên hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng không tiện tránh né.
Chỉ là Từ Hàn Thủy hai mắt sáng lên, truy hỏi: "Cuối cùng gọi ngươi là gì? Là ba ba hay là sư huynh?"
Vệ Uyên tiến đến gần hắn, nói: "Từ sư thúc sao lại quan tâm chuyện này thế?"
Từ Hàn Thủy cười ha ha một tiếng, nói: "Thật vất vả ngươi gặp chuyện này, sao có thể không nói ra để cho mọi người cùng vui vẻ? Chớp mắt một cái, tiểu sư điệt của chúng ta đã thay đổi thành người làm cha."
Vệ Uyên rốt cuộc cũng hiểu vì sao Trương Sinh cùng Kỷ Lưu Ly không có việc gì cũng hay chà đ·ạ·p vị Từ sư thúc này rồi.
Gã này nhìn bề ngoài thì xinh đẹp, tr·ê·n thực tế hễ có cơ hội liền sẽ liều m·ạ·n·g làm càn, đặc biệt thích gây thù chuốc oán, chỉ thiếu điều viết "Ngươi đến đ·á·n·h ta a" lên mặt nữa mà thôi.
Lúc này trong đầu Vệ Uyên hỗn loạn tưng bừng, đây không đơn giản chỉ là chuyện tiểu học sư muội chuyển thế, vấn đề này phức tạp hơn rất nhiều. Vốn là nhân quả với nàng đã đủ nặng, giờ lại còn chuyển thế vào thân t·h·iếu nữ của Hứa gia, kết quả lại dính líu đến tiên nhân.
Không hiểu sao, Vệ Uyên chợt nhớ tới ký ức của Hứa Thập Thất mà hắn nhìn thấy trong huyễn cảnh ngày đó, nữ t·ử có đồng t·ử màu xanh lam, lập tức giật mình trong lòng. Lẽ nào đây cũng là một trong những quân cờ trong bố cục của nàng ta?
Càng nghĩ, Vệ Uyên càng cảm thấy vũng nước này quá sâu. Đang lúc hắn liều m·ạ·n·g tìm bắt một đường linh cơ, muốn nhìn rõ một chút hướng đi của nhân quả trong tương lai, Từ Hàn Thủy vẫn cứ k·é·o ống tay áo của Vệ Uyên, líu lo không ngừng:
"Không phải kêu ba ba? Vậy còn có thể là gì? Không lẽ là sư huynh?"
"Ngươi sao không nói gì... Thật đúng là sư huynh? !"
"Ai nha nha, chuyện này thật thú vị. Lão sư của ngươi biết sẽ nghĩ gì, Kỷ Lưu Ly biết sẽ nghĩ gì, nha đầu Bảo Nhi biết sẽ nghĩ gì, gió..."
Một đường linh cơ, cuối cùng tan biến trong mớ âm thanh lải nhải líu lo không ngừng. Vệ Uyên không nhịn được nữa, gầm lên: "Im miệng!"
Tôn Vũ và Phùng Sơ Đường đều ngạc nhiên, sau đó lặng lẽ lui lại mấy bước, nhường lại khoảng t·r·ố·ng trong sân.
Từ Hàn Thủy vẫn chưa p·h·át giác, ủy khuất nói: "Ngươi hung ta! Gọi sư huynh tốt biết bao, đây chính là ràng buộc từ kiếp trước, còn có thể bồi dưỡng từ nhỏ, muốn nuôi sao thì nuôi, dung mạo của nàng lại còn... tốt biết bao nhiêu..."
S·á·t khí tụ lại tr·ê·n đỉnh đầu Vệ Uyên, chung quanh t·h·i·ê·n địa biến ảo, nhiệt độ chợt giảm xuống.
Gió ngừng thổi, tiếng c·ô·n trùng kêu im bặt, tất cả mọi vật có thể cử động đều ngưng kết, tựa như thế giới bên trong hổ phách.
Từ Hàn Thủy chỉ cảm thấy toàn thân như bị treo đầy những tảng sắt nặng, cơ hồ nhấc một ngón tay lên cũng tốn sức!
Tôn Vũ và Phùng Sơ Đường đều biến sắc, ngay cả bọn hắn cũng không nghĩ tới Vệ Uyên một khi dốc toàn lực, lại có thể điều khiển t·h·i·ê·n địa chung quanh đến trình độ này. p·h·áp Tướng hơi yếu một chút, không cần phải đ·ộ·n·g t·h·ủ, trực tiếp bị Vệ Uyên điều động t·h·i·ê·n địa chi lực đè c·hết.
Từ Hàn Thủy vừa nhìn thấy uy thế này, biết ngay là không ổn, toan bỏ chạy. Nhưng chung quanh t·h·i·ê·n địa lại biến hóa, xuất hiện đường phố phồn hoa hư ảo, đèn đuốc sáng trưng, dòng người tr·ê·n đường tấp nập như mắc cửi.
Từ Hàn Thủy hoảng sợ nói: "Ta là sư thúc của ngươi! Ngươi, ngươi muốn làm gì? ! Ngươi đây là khi sư diệt tổ!"
Vệ Uyên không thèm để ý đến hắn kêu la, nói diệt tổ thì chưa từng làm, nhưng sư phụ lại là k·h·i· ·d·ễ đến mấy lần rồi.
Ngay sau đó Vệ Uyên tiếp tục cụ thể hóa khói lửa nhân gian, trấn áp t·h·i·ê·n địa chung quanh. Tiểu viện, tựa như bị phong ấn bên trong hổ phách, tất cả sinh linh đều không thể nhúc nhích.
Từ Hàn Thủy biết không thể để cho Vệ Uyên cụ hiện ra p·h·áp Tướng, p·h·áp Tướng của sư chất này thật sự quá kinh khủng, đây không phải p·h·áp Tướng, rõ ràng là tâm tướng thế giới! Chiến đấu với Vệ Uyên ở tr·u·ng hòa khói lửa nhân gian, không khác gì đối đầu với Ngự Cảnh đại năng.
Đỉnh đầu hắn quang mang lóe lên, xuất hiện một gốc Tiên Lan to lớn, hoa lan nở rộ, từ trong đó đứng lên một tiên t·ử yểu điệu. Nàng vung ra một vầng sáng, mở ra một thông đạo trong khói lửa nhân gian, sau đó một tay nắm lấy Từ Hàn Thủy, toan bỏ chạy.
Vệ Uyên cười lạnh một tiếng, lần lượt cụ hiện ra ba cây Tiên Lan, bao vây Tiên Lan của Từ Hàn Thủy, điên cuồng c·h·é·m g·iết!
Từ Hàn Thủy trợn mắt há hốc mồm, mấy cây Tiên Lan này hắn làm sao mà không n·h·ậ·n ra? Không ngờ chúng lại nhanh chóng có linh tính như vậy, hơn nữa khi vây c·ô·ng Tiên Lan của mình lại đặc biệt hung hăng, cứ như là có thù lớn sinh t·ử vậy.
Từ Hàn Thủy vừa thương xót vừa vui mừng, mừng là trong bốn cây Tiên Lan lúc trước tặng cho Vệ Uyên, giờ tốt x·ấ·u gì cũng có một cây niệm tình cũ, chưa từng xuất hiện...
Ý nghĩ này của Từ Hàn Thủy vừa mới nảy lên, trước mắt lại xuất hiện thêm một gốc Tiên Lan quấn quanh bởi u hàn chi khí nồng đậm, gia nhập chiến đoàn. Cây Tiên Lan trấn giữ U Hàn Giới này cũng quay trở về tham chiến.
Bốn cây Tiên Lan so với p·h·áp Tướng của Từ Hàn Thủy thì kém hơn một đại cảnh giới, nhưng chúng chiến đấu đặc biệt hung hãn, cây Tiên Lan từ U Hàn Giới trở về càng vung ra từng sợi khí tức đen nhạt, tầng tầng lớp lớp quấn lấy Linh Lan tiên t·ử. Một khi bị hắc khí quấn trúng, động tác của tiên t·ử liền sẽ chậm lại trong nháy mắt.
Dù cho sự chậm trễ đó chỉ là một cái chớp mắt, nhưng cũng đủ để phá nát ý đồ bỏ chạy của nàng, tiếp tục bị vây c·ô·ng.
Từ Hàn Thủy không ngờ bốn cây Tiên Lan mới sinh, thế mà có thể đ·á·n·h ngang tay với gốc Tiên Lan đã hóa tiên của mình.
Hắn giơ tay bấm một p·h·áp quyết, toan tự mình ra trận trợ giúp Lan Tiên, nhưng khi thấy Vệ Uyên ở một bên ánh mắt sáng ngời, lại không thể không bỏ ý nghĩ đó.
Chỉ có p·h·áp Tướng đầu óc có vấn đề mới muốn cùng Vệ Uyên đấu p·h·áp. Vệ Uyên ngày đó thốt lên câu "p·h·áp Tướng của Hứa gia, đều là rác rưởi", đem Hứa gia thay thế bằng phần lớn thế lực thế gia khác, kỳ thật cũng không khác biệt lắm.
Nhưng chiến cuộc trước mắt thật sự làm Từ Hàn Thủy khó chịu cực điểm, hắn không hiểu vì sao bốn cây Tiên Lan mình tặng đi lại có cừu h·ậ·n lớn với mình đến vậy, càng không hiểu vì sao Vệ Uyên lại ác đ·ộ·c như thế, lại thả Tiên Lan ra đ·á·n·h mình.
Kỳ thật đ·á·n·h thành ra như vậy cũng vượt quá dự kiến của Vệ Uyên, chiến sự vừa mới bắt đầu, đám Tiên Lan vừa thấy đối thủ là Từ Hàn Thủy, liền liều m·ạ·n·g xin chiến, y như một đám c·h·ó không thể kìm hãm được, Vệ Uyên bất đắc dĩ, đành phải thả chúng ra.
Bốn cây Tiên Lan như bốn con c·h·ó đ·i·ê·n, làm cho các tiên thực khác cũng phải trợn mắt há mồm, muốn tham chiến cũng không có chỗ mà chen chân vào.
Chiến đấu thêm vài hơi thở nữa, Vệ Uyên cảm thấy động tĩnh có hơi lớn, quyết định tung đòn sát thủ, một kích định càn khôn. Thế là hắn tung một tay lớn, chộp thẳng vào Linh Lan tiên t·ử!
Sắc mặt Linh Lan tiên t·ử đại biến, thấy bàn tay lớn che trời lấp đất ập xuống, vội vàng quay người bỏ chạy. Nhưng nàng vừa mới quay người, liền cảm thấy toàn thân c·ứ·n·g đờ. Trước mặt nàng, mấy thanh tiên k·i·ế·m lơ lửng giữa không tr·u·ng, chỉ cần nàng khẽ động về phía trước, sẽ ngay lập tức bị đâm mấy nhát.
Tay lớn của Vệ Uyên cũng dừng lại giữa không tr·u·ng, liền thấy Trương Sinh gần như là dán sát vào Linh Lan tiên t·ử hiện thân, đang nhìn nàng từ tr·ê·n xuống dưới. Nếu bàn tay lớn của Vệ Uyên chộp xuống, sẽ bắt cả hai người bọn họ.
Linh Lan tiên t·ử thì không sao, nhưng nếu bắt cả Trương Sinh, dễ dàng bị đâm mấy trăm nhát.
Linh Lan tiên t·ử muốn bỏ chạy, nhưng khi quay người lại, p·h·át hiện phương hướng đối diện lại có thêm mấy thanh tiên k·i·ế·m nữa, trong chốc lát mười mấy thanh tiên k·i·ế·m đồng loạt hướng về phía trước, chống đỡ tr·ê·n thân nàng, khiến nàng không thể cử động.
Trương Sinh giơ tay nắm lấy cằm Linh Lan tiên t·ử, lật qua lật lại khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh, ta thấy mà yêu kia, cẩn t·h·ậ·n quan sát.
Nghiên cứu hồi lâu, Trương Sinh mới quay đầu lại, nói với Từ Hàn Thủy: "Bản lĩnh lớn nhỉ, bắt đầu k·h·i· ·d·ễ đồ đệ của ta rồi?"
Mặt Từ Hàn Thủy đỏ bừng, p·h·ẫ·n nộ nói: "Đó là ta k·h·i· ·d·ễ hắn sao? Rõ ràng là hắn k·h·i· ·d·ễ ta mới đúng! Hai người các ngươi phu... Không, hai sư đồ thật là kẻ giống nhau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận