Long Tàng

Long Tàng - Chương 462: Có thể chậm rãi về rồi (length: 13417)

Tiên phật đã sắp đặt, tránh cũng không thể tránh.
Nếu là nhân quả của chính mình, Vệ Uyên cảm thấy kẻ địch trực tiếp nhắm vào mình mà làm gì cũng có thể chấp nhận, khắc địch chế thắng, dùng thủ đoạn gì đều là lẽ đương nhiên.
Nhưng nhắm vào người bên cạnh mình thì Vệ Uyên tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Mặc kệ thế lực này lợi hại như thế nào, cũng nên so tài một chút đã. Nếu thực sự đánh không lại thì lại nghĩ cách, nhưng chưa đánh mà hàng, đây không phải là lựa chọn của Vệ Uyên.
Chỉ là thế lực này thủ đoạn quỷ bí khó dò, ngay cả Kỷ Lưu Ly cũng nói, còn không biết là đã ra tay bằng cách nào, quả thực khó đối phó, chỉ cần cẩn thận lên kế hoạch.
Theo Diễn Thời Chân Quân phỏng đoán, bọn chúng hẳn là kích động lực lượng nhân quả xuyên thấu qua điểm yếu để ra tay. Chỉ có điều Diễn Thời Chân Quân có một câu không nói, vấn đề của Kỷ Lưu Ly vốn dĩ không nghiêm trọng đến mức này.
Căn cốt của Kỷ Lưu Ly quả thực mạnh đến kinh khủng, đạo tâm bị tổn thương đến mức khiến thức hải vỡ nát, chỉ hôn mê một ngày liền tỉnh lại, lại khôi phục tu vi. Sau khi nhận được tin tức, Vệ Uyên liền chạy tới, cuối cùng gặp được đại sư tỷ sau thời gian dài xa cách.
Kỷ Lưu Ly vẫn như cũ, chỉ có điều trên mặt thiếu chút gì đó lộ liễu, có thêm chút ưu sầu không tan.
Vệ Uyên ngồi đối diện nàng, có chút câu nệ. Từ trước đến nay, Vệ Uyên luôn vừa kính vừa sợ vị đại sư tỷ này, có một nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng, cũng không biết là vì sao.
Vẫn là Kỷ Lưu Ly mở lời trước: "Mới bao lâu không gặp, tu vi của ngươi đã chạy lên trước ta rồi. Xem ra sau này ta cần nhờ ngươi nuôi rồi."
"Đại sư tỷ, đạo tâm của ngươi..."
Kỷ Lưu Ly không để ý nói: "Kệ nó đi. Cũng chỉ là mấy vết thương ngầm ngày trước bị kích phát thôi, nếu ngươi có tâm, vậy hãy giúp ta xử lý hết bọn chúng đi!"
"Không thành vấn đề. Còn có gì nữa ta có thể làm không?"
"Cứ giúp ta xử lý hết bọn chúng là được. Đặc biệt là cái tên hơn ngàn tuổi mà còn thích đóng vai thiếu niên, đúng là lão biến thái! Gã chạy vào thức hải ta quấy nhiễu đạo tâm, dù hắn dùng nhân quả chi thuật do tiên phật ban tặng, ta không cản được. Nhưng ta cũng cho đạo tâm của hắn một đòn chí mạng rồi, đủ cho hắn tiêu hóa một trận đấy."
Vệ Uyên bỗng nghĩ đến những hành vi kỳ lạ mà phàm nhân hay làm, và kết giới phòng ngự âm dương tự nhiên của thiếu nữ, trong lòng máy động, cuối cùng phát hiện thức hải của mình cũng không chắc tuyệt đối an toàn. Gặp đối thủ có thủ đoạn cao minh, cũng có khả năng thần không biết quỷ không hay xâm nhập.
Thế là Vệ Uyên liền cẩn thận hỏi thăm chi tiết, để có thể tự mình lên phương án đối phó từ trong lòng mình cũng như cả thế giới.
Kỷ Lưu Ly che miệng cười khẽ, nói: "Ngươi thực sự muốn biết?"
Vệ Uyên khẽ gật đầu.
"Hắn mượn lực lượng nhân quả để hiển hóa chân thân trong thức hải ta, ta đấu pháp thất bại, hắn liền đi phá hoại trận pháp khí vận mà tổ sư đã bố trí. Lúc đó ta nói với hắn, có muốn nhân tiện cướp sắc không..."
Vệ Uyên buột miệng: "Trong thức hải cũng có thể sao?"
Kỷ Lưu Ly đột nhiên tập trung nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lời này của ngươi làm lộ rồi kìa... Ân, có vẻ thời gian này ngươi không hề rảnh rỗi nhỉ, thành tựu không chỉ mỗi Pháp Tướng thôi à?"
Vệ Uyên vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Hừ, chân thân của hắn chính là một đứa trẻ, làm gì có chuyện gì xảy ra chứ? Ta thừa lúc hắn không để ý, giật mạnh cái yếm của hắn, thấy cái vật nhỏ ấy, quả thật chỉ bé có chút xíu."
Kỷ Lưu Ly giơ ngón cái và ngón trỏ lên, làm động tác ước chừng kích cỡ, chỉ chênh lệch chút ít so với hạt đậu Hà Lan.
Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy hình tượng cao lớn của mình đang bắt đầu lung lay.
Nhưng Vệ Uyên vẫn có chút không hiểu, đó là chân thân hiển hóa trong thức hải đâu phải là nhục thân thật, quần áo và thân thể vốn là một thể, Kỷ Lưu Ly làm cách nào có thể lấy được quần áo xuống?
Kỷ Lưu Ly sớm biết Vệ Uyên đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Hiển hóa chân thân là hình dạng mà mình thường nhận định, lão biến thái kia làm trẻ con hơn ngàn năm, mặc yếm cũng hơn ngàn năm, ta đột nhiên giật xuống, hắn vô ý thức sẽ nghĩ cái yếm đó bị mất thật, sau đó cơ thể sẽ hiển hiện ra chân dạng. Ha ha ha, quả thật là bé tí tẹo! Chắc chỉ bằng cái lúc ngươi sáu tuổi thôi..."
Vệ Uyên kinh hãi, ho sù sụ liên tục, mãi mới không để Kỷ Lưu Ly nói tiếp.
Vệ Uyên cũng bó tay, vị đại sư tỷ này ngay cả ở trong thức hải cũng không bị thiệt thòi gì, lần này đả kích vào đạo tâm lão biến thái kia, chỉ sợ không hề kém việc hắn bán chân huyết của hắn cho Vu tộc đả kích đến pháp thể.
Vệ Uyên trong lòng khẽ động, nói: "Không có cái yếm hắn trông như thế nào? Cho ta xem chút đi."
Kỷ Lưu Ly nghi ngờ nhìn Vệ Uyên: "Dạo này cậu chơi kiểu mới đấy à? Hay là nói bản chất cậu là như vậy, cuối cùng cũng bộc phát?"
Thấy ý nghĩ của Kỷ Lưu Ly càng ngày càng lệch lạc, Vệ Uyên vội vàng giải thích: "Không phải như vậy. Ta nghe ngươi vừa rồi nói, cảm thấy thân thể trẻ con này hẳn là một nhược điểm lớn trong đạo tâm hắn, nếu biết cách lợi dụng. Ta định lập tức hố hắn một cú thật đau, kiểu gì hắn cũng quay lại gây phiền phức cho ta thôi.
Ta chuẩn bị dựa vào hình dáng không có cái yếm của hắn làm thêm vài con rối, đặt ở gần đó. Nếu hắn tới, liền để hắn thưởng thức cho đã. Sau này nếu biết rõ lai lịch của hắn, còn có thể gửi tặng mấy con rối cho thân bằng hảo hữu của hắn nữa."
Kỷ Lưu Ly khẽ giật mình, sau đó cười ha hả, vết thương đạo tâm lập tức đỡ hơn rất nhiều.
Thế là Kỷ Lưu Ly vung tay lên, trước mặt Vệ Uyên xuất hiện một cậu bé trần truồng, chỉ là ánh mắt lại già nua tang thương khác thường. Vệ Uyên nhìn bộ phận trọng yếu, quả thật không những nhỏ mà còn cong bên cạnh nữa.
Có đặc điểm rõ ràng như vậy, Vệ Uyên nhất định cẩn thận ghi nhớ lại.
Vệ Uyên lại hàn huyên với Kỷ Lưu Ly một hồi, muốn tìm hiểu đạo tâm của nàng đến tột cùng có vấn đề gì, nhưng Kỷ Lưu Ly cái gì cũng không chịu nói, xem ra vấn đề thật không nhỏ.
Từ biệt Kỷ Lưu Ly xong, Vệ Uyên trở về chỗ ở của Huyền Nguyệt Chân Quân, chuẩn bị cùng tổ sư thương nghị việc huấn luyện đạo binh đợt tiếp theo. Hiện tại những người ở Thái Sơ Cung chưa qua huấn luyện đạo binh không còn nhiều, đại khái chỉ còn hơn ba ngàn người, vừa vặn đủ mở lớp cùng một lúc. Chiến sự ở phía Bắc cũng không còn nguy hiểm như trước, điều mấy ngàn đạo binh đi cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Huyền Nguyệt Chân Quân đương nhiên đồng ý, đồng thời ông chuẩn bị chọn năm ngàn tu sĩ đã chú thể đại thành từ đám phàm binh, đưa đến Thanh Minh cùng lúc.
Sau khi giải quyết chính sự, Vệ Uyên liền cùng tổ sư hàn huyên về sự phát triển của Thanh Minh sau này, nghe đến Huyền Nguyệt Chân Quân mắt sáng rỡ, còn định sau này sẽ về đó dưỡng lão.
Đang lúc bàn luận cao hứng, Vệ Uyên bỗng nhiên có cảm giác, nhìn về phía ngoài điện, thấy Trương Sinh đang đi tới.
"Lão sư! Người xuất quan rồi sao?" Vệ Uyên vô ý thức đứng lên.
Trương Sinh lúc này mặc một bộ văn sĩ bào, tóc dài đơn giản buộc ở sau ót, thanh nhã tự nhiên.
Từ xa nhìn lại, nàng như hòa mình với trời đất, khí thế cao xa, mặc dù khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng là kiểu đẹp như sông núi, thiên địa, cao vời không thể chạm đến. Nếu không phải Vệ Uyên, những người khác e rằng không dám thân cận.
Trương Sinh vào điện, Huyền Nguyệt Chân Quân tiện thể hỏi: "Đạo thể không tì vết, không chỉ hồi phục thương tổn mà còn tiến thêm một bước, đây là chuyện tốt. Chỉ là đạo tâm của ngươi đã có tiến triển gì chưa?"
Trương Sinh nói: "Đệ tử dự định xem khắp hồng trần, bù đắp thiếu sót ngày trước."
Huyền Nguyệt hỏi: "Cũng là một cách, ngươi đã lên kế hoạch chưa?"
"Đệ tử chuẩn bị trở về Thanh Minh, tìm kiếm cơ hội thành đạo."
Huyền Nguyệt tổ sư vốn đang định đồng ý, đột nhiên trong lòng khẽ động, mơ hồ nhớ ra điều gì đó.
Với tu vi của Huyền Nguyệt Chân Quân, việc tâm huyết dâng trào chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Ông lập tức bày quẻ lên, muốn suy tính nguyên nhân, chỉ là thuật phong thủy của ông không tinh thông, bận bịu nửa ngày chỉ nhận được một điềm báo mơ hồ, tựa hồ liên quan đến lần đầu tiên Trương Sinh và Vệ Uyên gặp nhau, nhưng ngoài ra thì không biết gì thêm.
Loay hoay không có kết quả, Huyền Nguyệt đành ho một tiếng, nói: "Ta vừa nhớ ra một chuyện khác. Ân, về Thanh Minh cũng tốt, chuẩn bị khi nào lên đường? Vài ngày nữa có phi thuyền vận chuyển đạo binh đi Thanh Minh, các ngươi có thể đi cùng chuyến đó."
Trương Sinh nói: "Chúng ta tự mình về Thanh Minh là được rồi."
Huyền Nguyệt tổ sư nhìn Trương Sinh, nhìn lại Vệ Uyên, bỗng nhiên hừ một tiếng nặng nề, nói: "Một đứa hai đứa, còn trẻ mà đã biết làm chuyện khác người!"
Trương Sinh thản nhiên đối diện, Vệ Uyên đỏ mặt.
Huyền Nguyệt Chân Quân đứng dậy, từ trên kệ lấy xuống một bức tranh, ném cho Trương Sinh, giận nói: "Đây là thư tay của sơ tổ sư Thiên Thanh điện để lại, lão nhân gia ta vẫn không nỡ dùng, giữ lại đến giờ. Hiện tại ta không cần dùng nữa, ngươi thì lại không có tu vi, thứ này cho ngươi đó, đến thời khắc then chốt không cần kích phát, tự nó sẽ bảo vệ mạng sống cho ngươi."
Trương Sinh nhận lấy cuộn tranh nặng trịch, trong lòng cảm khái, vành mắt hơi đỏ lên, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên cao xa, nói: "Đa tạ tổ sư."
Vệ Uyên đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ trong lòng lão sư của mình đúng là đồ cứng đầu, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, miệng vẫn cứ cứng rắn. Nếu là mình, lúc này chắc đã quỳ xuống đất khóc rống, cảm tạ tổ sư yêu thương rồi, sau đó bị tổ sư đá một phát ra khỏi điện, cười mắng một tiếng 'Thằng ranh' như vậy mới viên mãn.
Chào tạm biệt Huyền Nguyệt, Trương Sinh lên đường: "Ta đi xem Kỷ Lưu Ly một chút, cùng nàng nói vài chuyện. Sau khi trở về chúng ta liền xuất phát."
Vệ Uyên nhìn sắc trời đã sắp muộn, nói: "Hay là chờ đến ngày mai lại đi?"
"Không thể chờ, ta có cảm giác, thời cơ ta thành đạo ngay tại Thanh Minh, càng sớm đi càng tốt."
Dứt lời, Trương Sinh liền đến nơi ở của Diễn Thời Chân Quân, đến thăm Kỷ Lưu Ly. Không ngờ chuyến đi này của nàng kéo dài mấy canh giờ, đến tận nửa đêm mới trở về.
Vệ Uyên không biết vì sao nàng chậm trễ lâu như vậy, nhưng thấy Trương Sinh rõ ràng không muốn nói, cũng không hỏi nữa.
Trương Sinh nói: "Chúng ta từ phía bắc trốn về lúc trước ngươi dùng phi hành khí kia đâu? Chúng ta dùng nó trở về."
Vệ Uyên đã có chuẩn bị, liền hiện ra phi hành khí. Chiếc phi hành khí này đã trải qua ưu hóa bởi khói lửa nhân gian, đặc biệt thiết kế gia cố khoang hành khách, đủ chỗ cho hai người ngồi, ngoài ra không có thay đổi gì lớn. Khi tiến lên thì dùng tám ống phun tiêu chuẩn, bình thường dùng bốn ống, khi cần có thể khai triển toàn bộ tám ống, người bình thường tu vi Ngự Cảnh căn bản không đuổi kịp.
Chốc lát sau, trong đêm tối một chiếc phi hành khí phóng lên trời cao, rời khỏi sơn môn phía bắc, hướng về Thanh Minh mà đi.
Trong khoang hành khách, Vệ Uyên và Trương Sinh ngồi trước sau, Vệ Uyên vẫn theo thói quen ngồi phía trước, chuẩn bị dùng thân thể che chắn gió mạnh. Nhưng sau khi cất cánh Vệ Uyên mới nhớ ra, khoang hành khách mới đã hoàn toàn kín, không cần dùng thân thể che gió mưa nữa rồi.
Trên đường, Trương Sinh theo thói quen hỏi thăm tiến độ tu hành của Vệ Uyên, Vệ Uyên lần lượt trả lời, Trương Sinh liền nhớ ra một chuyện, nói: "Chúng ta đi bản sơn trước đi. Ngươi muốn cảm ngộ thái âm chân ý, ta cũng muốn lại cảm ngộ một chút tiên tổ chân ý trong 《 Càn Thanh Chính Pháp Ngự Thời Kinh 》."
Thế là Vệ Uyên đổi hướng, bay nhanh về phía bản sơn.
Mấy ngày sau hai người đến bản sơn, rồi một người ở Thiên Thanh điện, một người ở Thủy Nguyệt điện cảm ngộ chân ý. Mười ngày sau hai người lại hội tụ, tiếp tục đến Thanh Minh.
Trên đường đi, Trương Sinh nói: "Bây giờ là lúc để ngươi biết một chút quá khứ của vi sư rồi. Vi sư... Năm đó ta sinh ra trong một gia đình tiểu phú, mẹ đẻ chết vì khó sinh. Ta thì không được mẹ kế yêu thích, phụ thân lại nhu nhược, thế là đặt cho ta một cái tên nhà quê.
Về sau ta gặp một vị ẩn tu du lịch đến nơi này, nàng thấy ta có thiên phú liền mang ta rời khỏi gia tộc, khai mở cho ta linh mạch, đồng thời lấy cho ta một chữ tên là Sênh. Sau khi nhập môn, nàng cho ta tham gia kỳ thi chung của tiên tông, được sư phụ Phần Hải nhìn trúng, vào Thái Sơ Cung, bái nhập Thiên Thanh điện. Nhưng từ đó về sau, ta chưa từng gặp lại sư phụ nhập môn."
Nói đến đây, Trương Sinh hiếm thấy thở dài, ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
Vệ Uyên lúc này lại nảy ra ý muốn hỏi Trương Sinh tên nhà quê ban đầu là gì, nhưng bản năng mách bảo câu hỏi này rất dễ bị ăn đòn, hậu quả khó lường.
Chiếc phi hành khí nhỏ chở hai người, bay qua đại địa, hướng về Thanh Minh mà đi.
Trời cao gió lạnh, núi non hiểm trở đường xa, cường địch bao vây, ác niệm của tiên phật, tất cả đều không sánh được với sự hòa hợp ấm áp trong khoang thuyền lúc này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận