Long Tàng

Chương 212: Gặp rắc rối

**Chương 212: Gặp rắc rối**
Nhìn thiếu nữ uyển chuyển đứng trước mặt mình, Vệ Uyên hoàn toàn không muốn nhìn thêm, lòng phiền ý loạn rời khỏi thức hải.
Gian phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc hắn rời đi, một tia nắng xuyên qua cửa sổ, bên trong cột sáng có những hạt bụi lơ lửng.
Nơi ánh mặt trời chiếu sáng tự nhiên ấm áp, nhưng chỗ bóng tối lại đặc biệt âm hàn, Vệ Uyên vô thức rùng mình một cái, sau đó di chuyển mình đến dưới ánh mặt trời, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Trên bàn sách đặt một mảnh đồng, Vệ Uyên tiện tay cầm lấy, dùng tay khẽ vuốt hai lần, đồng phiến liền bị đạo lực mài trở thành một mảnh gương đồng trơn bóng.
Vệ Uyên cầm tấm gương lên soi.
Trong gương xuất hiện một khuôn mặt hoàn toàn khô héo, huyết nhục áp sát vào xương cốt, giống như khô lâu, hai hốc mắt trống rỗng vương vãi máu loãng!
Vệ Uyên xoay mặt, hình ảnh trong gương cũng theo đó chuyển động.
Vệ Uyên buông gương đồng xuống, giật mấy sợi tóc của mình, dùng đạo lực châm lửa.
Tóc thiêu đốt rất chậm, ngọn lửa toát ra có màu u lam, khói xanh bốc lên lộ ra từng tia huyết quang.
Vệ Uyên bất động thanh sắc nhìn tóc cháy xong, sau đó phất tay phủi tro đi.
Trên bàn còn có một ống quẻ bói, hai khối ván gỗ dùng làm mai rùa bói không theo quy tắc.
Những công cụ bói toán này đều là đồ mô phỏng, mỗi khi có hành động trọng đại, Vệ Uyên đều sẽ bói toán vận thế một phen.
Bất quá bây giờ Vệ Uyên cảm thấy không cần thiết nữa, kết quả đã rõ ràng.
Vệ Uyên lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa tiến vào thức hải, nhìn thiếu nữ đứng yên lặng lẽ kia.
Thiếu nữ nhắm chặt bốn mắt, hai con mắt thoái hóa thành hai chấm đen nhỏ cũng nhắm nghiền.
Thân hình của nàng so với lúc mới đến đã cao hơn nhiều, nhưng trong nhân tộc vẫn xem là thấp bé, chỉ cao đến ngực Vệ Uyên.
Bất quá ngoại hình thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là bản chất của nàng.
Nàng chỉ có ngoại hình giống thiếu nữ nhân tộc, trên thực tế là một đạo cơ đặc thù, hình người đạo cơ.
Nhân tộc đạo cơ có số lượng hàng ngàn vạn, nhưng hình người đạo cơ cực kỳ hiếm thấy, cho dù có cũng chỉ là tương tự, căn bản không phải người thật.
Mà thiếu nữ đứng trước mặt Vệ Uyên cho hắn cảm giác lại vô cùng đặc thù, nếu không cẩn thận phân biệt, Vệ Uyên thỉnh thoảng sẽ lầm tưởng nàng là một con người thực sự.
Nàng dường như nằm giữa nguyên thần và đạo cơ, một loại tồn tại đặc thù, chỉ là bây giờ như xác không, không có ý thức của riêng mình.
Nhưng điều khiến Vệ Uyên da đầu tê dại là, nàng thế mà lại có đạo cơ của chính mình!
Ngay tại mi tâm của nàng, có một đen một trắng, hai đạo khí tức tinh tế đang quấn lấy nhau, chậm rãi chuyển động.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Vệ Uyên liền rời khỏi thức hải, ra ngoài để tỉnh táo lại.
Sau khi kiểm nghiệm trạng thái khí vận của mình, Vệ Uyên đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này mới trở lại thức hải, chăm chú nhìn hai đạo khí tức tinh tế kia.
Âm dương nhị khí!
Trong lịch sử dài dằng dặc của nhân tộc, hàng ngàn vạn đạo cơ không ngừng leo lên, cao nhất từng có hình thái hoàn chỉnh của tứ phương thánh thú, cuối cùng mỗi một vị đều là Tiên Quân hoành áp nhất thời.
Cao hơn nữa có thành tựu thuần âm hoặc thuần dương, nhưng đều dừng lại ở truyền thuyết, không có ghi chép thực tế.
Thiếu Âm, Thiếu Dương tương đối nhiều hơn, cũng có ghi chép rõ ràng, nhưng đạo cơ này trên thực tế so với tứ phương thánh thú có phần không bằng.
Nhưng bây giờ, âm dương nhị khí hoàn chỉnh lại xuất hiện trước mặt Vệ Uyên!
Đạo cơ này đã vô hạn gần sát đại đạo, nếu đặt ở bên trong Vạn Tướng Điện của Thái Sơ Cung, trong tinh hà đều không đủ để sắp đặt, nó tất nhiên sẽ được đặt ở phía trên toàn bộ tinh hà.
Nếu một người nào đó có thể thành tựu đạo cơ này, chỉ cần thuận lợi trưởng thành, hoành áp đương thời là chuyện ván đã đóng thuyền, rất có thể cũng là người thứ nhất của nhân tộc vạn cổ đến nay.
Vấn đề là, thiếu nữ sở hữu âm dương nhị khí này lại do Vệ Uyên bắt một Vu sĩ từ U Hàn Giới chuyển hóa mà thành.
Đại đạo tự có cân bằng, gà rừng tuyệt đối không thể trống rỗng biến thành Chu Tước, đây là chân lý đã được chứng minh từ xưa.
Thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ từng mưu cầu hóa đá thành vàng, cuối cùng phát hiện đạo lực hao phí còn đắt hơn vàng.
Vệ Uyên ban đầu chỉ dự định bắt mấy Vu sĩ, Vu nữ bình thường, trên thực tế hắn cũng cho rằng mình bắt được một Vu nữ bình thường, nhiều lắm là xem như một tiểu thiên tài, chính là có thiên phú tốt hơn Thiên Ngữ một chút, thông minh gấp bảy tám lần mà thôi.
Nhưng bây giờ thấy chuyển hóa ra âm dương nhị khí, ý thức của Vệ Uyên thỉnh thoảng lại trống rỗng, hiểu rõ mình đã sai vô cùng.
Là học bá xứng đáng đứng đầu trong thời kỳ tập trung thụ nghiệp, môn nào cũng đạt điểm tối đa, Vệ Uyên trong lòng rất rõ ràng, đừng nói một Tiểu Vu nữ bình thường còn chưa phải là Đại Vu, cho dù đem tất cả Vu tộc trong phạm vi mười vạn dặm, nhân tộc thậm chí tất cả sinh linh vò lại hiến tế, cũng không thể chuyển hóa ra âm dương nhị khí!
Vệ Uyên bực bội nắm tóc, hiện tại dùng đầu của Thiên Ngữ nghĩ cũng có thể biết rõ, thân phận của Tiểu Vu nữ kia tuyệt đối không đơn giản, không đơn giản đến mức Vệ Uyên căn bản không muốn suy nghĩ!
Giờ này khắc này, ngay cả Nguyệt Quế Tiên Chi luôn luôn phách lối cũng bất động, phảng phất chính mình chỉ là một cây giả.
Chỗ thiếu nữ đứng, hết thảy chung quanh đều đang chậm rãi phát sinh biến hóa, nhưng không ai biết cuối cùng sẽ biến thành cái gì.
Vệ Uyên vốn là người không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ này khắc này lại hối hận sâu sắc vì đã duỗi móng vuốt xuống đất.
Chú pháp đáng sợ nhất của Vu tộc không phải huyết mạch đại chú có thể nguyền rủa tất cả mục tiêu có liên hệ máu mủ, phía trên còn có một nhân quả đại chú, bùa này có thể chú sát tất cả đối tượng có nhân quả với mục tiêu.
Lúc trước, các lão sư trong lớp tập trung thụ nghiệp khi giảng giải về nhân quả đại chú từng nói, đây chính là điểm khác nhau giữa tru cửu tộc và tru sĩ tộc.
Mà nhân quả đại chú thậm chí còn tiến xa hơn tru thập tộc, ngay cả cừu nhân cũng bị giết cùng.
Vệ Uyên biết rõ khí vận, đạo cơ của mình đều rất đặc thù, nhân quả đại chú rơi trên người mình nói không chừng bản thân còn chưa chết hẳn, nhưng mục tiêu kế tiếp mà chú pháp kéo dài tuyệt đối là Trương Sinh, ngay cả Vệ Hữu Tài cũng phải xếp sau.
Vệ Uyên rời khỏi thức hải, đẩy cửa ra, đi đến trước gian phòng của Trương Sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Trong phòng vang lên thanh âm của Trương Sinh, kiên định, ấm áp, thuần khiết.
Vệ Uyên đẩy cửa vào, Trương Sinh đang ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển Thang Sử.
Thấy Vệ Uyên đến, Trương Sinh đặt sách sử xuống, mỉm cười nói: "Lần này thu hoạch không nhỏ?"
Vệ Uyên đứng nghiêm, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lão sư, ta... Gặp rắc rối rồi."
Trương Sinh nói: "Là vì Đại Vu kia sao? Ngươi giết con trai của U Vu nào?"
Vệ Uyên cười khổ: "Có lẽ còn nghiêm trọng hơn."
Trương Sinh nhíu mày, chiến ý trong mắt bắt đầu bùng cháy, nói: "Là Thiên Vu nhi tử?"
"Có lẽ... còn nghiêm trọng hơn một chút."
Trương Sinh nghiêm túc nói: "Nói rõ ràng xem."
Vệ Uyên liền đem chuyện đã xảy ra kể lại từ đầu đến cuối, hắn không dám cụ thể hóa thiếu nữ kia ra, sợ bị một vài đại năng tinh thông suy tính của phương thế giới này cảm ứng được.
Hắn chỉ lấy một chút bùn đất chịu ảnh hưởng của âm dương nhị khí, đặt trước mặt Trương Sinh.
Trương Sinh yên lặng nhìn điểm bùn đất này, rất lâu không động.
Cho đến khi ánh nắng có chút lệch đi, Trương Sinh mới nói: "Kỳ thật việc này nói ra cũng không tính là gì..."
Nghe Trương Sinh nói vậy, trong lòng Vệ Uyên thoáng chốc an định lại.
Từ trước đến nay, lão sư chính là hậu thuẫn lớn nhất và trụ cột tinh thần của hắn.
Nhìn Vệ Uyên thở phào nhẹ nhõm, Trương Sinh mặt không biểu tình, nhạt nói: "... Dù sao cũng không thể hỏng bét hơn được nữa."
Trương Sinh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Thấy hắn như vậy, trái tim Vệ Uyên lại treo lên.
Nếu chỉ có một mình, Vệ Uyên tất nhiên không sợ hãi, nhưng nhân quả đại chú của Vu tộc thực sự vô lý, những người có liên quan hay không liên quan đều sẽ bị Vệ Uyên liên lụy.
Không chỉ Thiên Thanh Điện, Bảo Vân, Kỷ Lưu Ly, Hiểu Ngư, những người này đều khó mà may mắn thoát khỏi.
Còn Vệ gia từ trên xuống dưới, đều là phàm nhân, sẽ chết một cách vô thanh vô tức.
Không biết đi bao nhiêu vòng, Trương Sinh cuối cùng cũng dừng lại, chậm rãi nói: "Ngươi đây là sinh sinh vặn vẹo đại vận của hai tộc.
Việc này nếu xử lý không tốt, không phải là vấn đề thanh lý môn hộ, mà là cánh cửa Thiên Thanh Điện này rất có thể bị ngươi dọn dẹp."
Thấy Vệ Uyên trợn mắt há mồm, Trương Sinh bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Sợ cái gì, có vi sư ở đây, đương nhiên sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may."
Vệ Uyên lại không tin, Trương Sinh cho dù đã thành Chân Quân, chỉ sợ cũng không ngăn được nhân quả đại chú của Vu tộc.
Lão sư này của mình cái gì cũng tốt, chính là chết cũng không chịu thua.
Trương Sinh tự nhiên biết rõ Vệ Uyên đang nghĩ gì, nhạt nói: "Ngươi nghĩ gì thế, vi sư dĩ nhiên không phải không gì làm không được."
Vệ Uyên bỗng nhiên hiểu ra, ý của Trương Sinh thực ra là: Khi Vệ Uyên thật sự xảy ra chuyện, hắn đã không còn nhìn thấy được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận