Long Tàng

Long Tàng - Chương 134: Bày ra địch lấy yếu (length: 12608)

Xử lý xong Hứa Văn Võ, vấn đề vật liệu lại đặt ra trước mặt Vệ Uyên.
Mấy vị này đều là tay không đến, mà lại không thể không biết vật tư là vấn đề. Đối với bọn hắn mà nói, chỉ cần có thể khôi phục linh khí là đủ rồi, Thanh Minh mở rộng giới vực cực nhanh, chờ giới vực mở rộng đến hai ba trăm dặm, linh khí bên trong giới vực sẽ đủ cho mấy người cùng lúc tu luyện.
Đừng nói phàm nhân, ngay cả những tu sĩ phổ thông như Trương Sinh và Kỷ Lưu Ly cũng cảm thấy không có gì hữu dụng, bọn họ chỉ cần làm chút việc vặt, việc bẩn thỉu, lúc đánh nhau thì trốn xa một chút, đừng vướng chân vướng tay là được.
Mấy vị đại tiên này đều là những người khó chiều, nhưng Vệ Uyên gánh vác trọng trách, không thể không cân nhắc mọi mặt chu toàn. Vệ Uyên rất tán đồng cái nhìn của Hứa Văn Võ về vật liệu, hiện tại hy vọng cuối cùng chỉ có thể đặt vào Thôi Duật.
Là nhân vật kiệt xuất của Thôi gia thế hệ trẻ, vị đại thiếu gia này luôn thích hô hào bạn bè, mang theo mọi người xuất hành. Cho nên hắn muốn đến, hơn phân nửa là phải mang theo một đám bạn bè cùng nhau tới, trên đường không thể nhanh được. Người càng nhiều, thì càng phải mang theo vật tư.
Thôi Duật thực ra cũng vì những người bạn xấu này, mang theo họ bôn ba ngược xuôi, luyện tập khắp nơi, có công trạng thì cùng nhau kiếm, gặp nguy hiểm cũng cùng nhau gánh, để bọn họ không thực sự trở thành những kẻ ăn chơi trác táng.
Sau khi giết Hứa Quan Văn, Vệ Uyên xem xét kỹ địa đồ, sau đó phát hiện con đường thuyền bay tới Hàm Dương Quan và đường bộ tới quận Ninh Tây cũ đều nằm trong sự kiểm soát của Hứa gia. Muốn chở vật tư từ Thái Sơ Cung tới đây, e là không dễ dàng như vậy.
Cho nên Vệ Uyên đặc biệt coi trọng vật tư, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hy vọng những nhân vật mạnh mà mình gọi đến mang theo được chút gì trong hành lý. Còn tuyến đường vận chuyển hàng hóa thông thường của Thái Sơ Cung, Vệ Uyên cảm thấy có lẽ đã bị tê liệt.
Bất quá nghĩ đến mấy vị đại tiên trước mắt đều là những người kiệt xuất của Thái Sơ Cung, bình thường khó có dịp cùng đến, không làm gì lớn thì thật là đáng tiếc. Nghĩ đến đây, Vệ Uyên bỗng nhiên có một ý nghĩ không mấy chín chắn.
Ngay sau đó hắn ho khan một tiếng, nói: "Đây là ghi chép lần trước ta chém giết Đại Vu, các ngươi xem qua đi. Có lẽ chúng ta có thể làm thêm chút thiên công?"
Thiên công? Hai lỗ tai Hiểu Ngư đều dựng đứng lên.
Đây là ghi chép chém giết Đại Vu, Trương Sinh, Kỷ Lưu Ly và Bảo Vân đều nghiêm túc, chăm chú quan sát hình ảnh do Vệ Uyên dùng nguyên thần ghi lại. Chỉ có Hiểu Ngư hơi mờ mịt, sao lại trực tiếp bắt đầu từ trên trời rồi, có phải có hơi nhanh không?
Mọi người im lặng, đến khi xem hết toàn bộ quá trình chiến đấu, mới hỏi mấy vấn đề then chốt. Vệ Uyên đương nhiên giải thích trước là có Tiên Quân cách không ra tay xé rách pháp tướng, sau đó lại dùng một đạo ác niệm cổ tiên còn sót lại tiêu diệt thức hải của Đại Vu, đây mới là mấu chốt để giết Đại Vu.
Mấy người tiếp đó lại xem xét thi thể Đại Vu, những thứ dính trên người và kén sâu màu trắng.
Trương Sinh hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Vệ Uyên nói: "Nơi này thiên địa tan vỡ, cách vài trăm dặm còn có một mảnh động thiên, Vu tộc tính không rõ nhân quả ở đây. Ta lại mới lập Thanh Minh chưa được hai ngày, Vu tộc có lẽ cho rằng sẽ không nhanh như vậy đã có viện quân đến. Bọn chúng cấu kết với Hứa gia, Pháp Tướng Chân Nhân vào khu vực tan vỡ, chúng chắc chắn sẽ lập tức biết. Cho nên chúng hơn phân nửa cho rằng, hiện tại chúng ta ở đây không có pháp tướng trấn giữ."
Nói đến đây, Vệ Uyên nhìn thoáng qua Hiểu Ngư, nói: "Viện quân duy nhất kịp đến lại là kiếm tu, kết quả cả hai đều bị phong tỏa, cho nên phòng thủ giới vực của chúng ta hiện giờ hẳn là đặc biệt trống trải."
Hiểu Ngư hừ một tiếng, tức giận: "Ngươi coi ta là cái gì kiếm tu?"
Vệ Uyên không muốn dây dưa với hắn trong vấn đề này, nói nhiều rồi dễ bị nhắc nhở về tôn sư trọng đạo, dù sao người chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Trương Sinh.
Vệ Uyên tiếp tục nói: "Với năng lực của Vu tộc, chúng hẳn là sẽ rất nhanh phát hiện ra Đại Vu kia thực chất đã chết dưới thủ đoạn của Tiên Quân. Loại át chủ bài này dùng rồi thì không còn. Cho nên hiện tại xung quanh có thể vẫn còn một Đại Vu ẩn nấp, muốn xem chúng ta có còn át chủ bài kiểu này không.
Không có gì bất ngờ, hôm nay bọn chúng sẽ liên tục thăm dò, sau đó chúng ta chỉ cần để Đại Vu thấy rõ chúng ta thực sự không còn gì thì Đại Vu đó hơn phân nửa sẽ ra tay, mà còn rất có thể xông vào giới vực. Dù sao trễ một chút nữa, viện quân trong cung cũng có thể đuổi tới, sẽ không có cơ hội tốt như vậy để nhổ tận gốc chúng ta."
Kỷ Lưu Ly hỏi: "Ngươi dự định bày ra địch suy yếu thế nào?"
Vệ Uyên đã nghĩ kỹ: "Khi Vu tộc đến, ta và Hiểu Ngư sẽ mang quân nghênh chiến, sau đó thảm bại, bị thương nặng rồi chạy về giới vực, giả vờ như muốn nhổ cột mốc bỏ chạy. Đại Vu đó chắc chắn sẽ không ngồi nhìn chúng ta mang đi cột mốc, nên rất có thể sẽ ra tay cướp. Chờ hắn vào giới vực, lúc đó mọi người sẽ cùng lúc ra tay, có lẽ sẽ giữ được hắn."
Kỷ Lưu Ly gật đầu: "Kế sách này tuy đơn giản, nhưng lại có thể thực hiện được, chỉ là còn chút sơ hở nhỏ. Lát nữa ta sẽ bố trí lại trận pháp phong thủy, cho giới vực của ngươi tăng thêm một chút thuộc tính như ý. Có vận khí tốt, Tiểu Vệ Uyên lại lấy chút vận khí ra, ta sẽ bố trí trận pháp thả câu khí vận, không lo tên kia không mắc mưu."
Vệ Uyên đưa ra đạo khí vận cuối cùng, trong tay Kỷ Lưu Ly xuất hiện thêm một chiếc tháp nhỏ, trấn giữ khí vận, sau đó cô bắt đầu bận rộn bố trí. Đồ vật để bày trận tự nhiên cô luôn mang theo bên mình.
Bảo Vân cũng nói: "Ta sẽ đi điều tra xung quanh xem có tìm ra vị trí Đại Vu ẩn nấp không. Nếu tìm được, ta có thể dùng bảo thụ ngầm ảnh hưởng hắn, làm cho hắn trở nên nóng nảy dễ giận, dễ kích động."
Vệ Uyên nghe vậy, trong lòng có chút sợ hãi, lại nhận thức được tầm quan trọng của việc mỗi ngày phải tự kiểm điểm bản thân. Nếu không gặp Kỷ Lưu Ly, Bảo Vân là đối thủ, có khi nào mình đã vô tình trúng chiêu, bị người dắt mũi mà không biết.
Bóng dáng Bảo Vân biến mất. Trương Sinh cũng nói: "Ta muốn sớm bố trí kiếm trận, chỉ cần Đại Vu kia dám đi vào, tự khắc sẽ cho hắn biết lợi hại."
Ba người mỗi người bận rộn, chỉ còn Hiểu Ngư không có việc gì. Hắn cũng không nói gì, chỉ ôm kiếm đi theo Vệ Uyên, hắn muốn nhìn mọi hành động của Vệ Uyên, nhớ kỹ trong lòng, để tránh tương lai không cẩn thận lại bị tên này trông có vẻ thật thà qua mặt.
Lúc này Vân Phỉ Phỉ đã dẫn người trở về, ở những yếu đạo Vu tộc sẽ đi qua đã bố trí mười mấy bẫy báo động. Bên kia Hứa Uyển Nhi cũng dẫn đội chặt hơn 100 cây, hiện tại đang lần lượt chở về.
Vệ Uyên chọn ra 30 tu sĩ, tất cả đều là người chú thể đại thành, lại lệnh 2 tu sĩ đạo cơ làm đội trưởng và đội phó, sau đó sắp xếp lại trang bị cho họ, lấy một phần từ kho bí mật để bổ sung, trang bị cho đội người này đầy đủ. Sau đó Vệ Uyên lệnh cho họ nghỉ ngơi, dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Sau khi chuẩn bị xong, Hiểu Ngư thấy Vệ Uyên có chút buồn rầu, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Uyên khẽ thở dài, nói: "Nếu Đại Vu kia thực sự ở gần đây, thì lát nữa chúng ta phải bại trận rút về giới vực. Những người này chắc chắn sẽ có không ít người chết. Ta luôn có cảm giác, lần này là ta đẩy bọn họ đi chết."
Hiểu Ngư im lặng một lát, mới nói: "Đại Vu chưa bị diệt trừ, họ sớm muộn cũng sẽ chết. Trước kia đánh nhau, người chết không phải còn nhiều hơn sao?"
Vệ Uyên lắc đầu: "Cái đó không giống nhau. Đại chiến cùng nhau, ai sống ai chết là phó mặc cho trời, nhưng lần này lại là tự tay ta chọn ra người chịu chết."
Hiểu Ngư cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ im lặng. Vệ Uyên lắc lắc đầu, gạt vẻ u sầu sang một bên. Dù có không nỡ lòng, người đáng chết vẫn phải chết, lại càng không thể ít đi, nếu không Đại Vu nhìn ra sơ hở sẽ không mắc câu. Nếu chỉ có hắn và Hiểu Ngư ra trận thì không thể hiện được cảm giác đã dốc hết sức.
Một lát sau, Bảo Vân xuất hiện trước mặt Vệ Uyên, nói: "Tìm được rồi. Hắn trốn ở trong rừng cây phía tây bắc, hiện tại là một con thằn lằn nhỏ, ta đã âm thầm gieo một hạt giống lên người hắn, nửa canh giờ nữa sẽ dần dần có tác dụng. Chỉ là không biết đây là bản thể của hắn hay chỉ là một hóa thân dùng để trinh sát. Ngoài ra, phía tây có một đội Vu tộc lớn đang hành quân, dự kiến một lát nữa sẽ tới."
Có Bảo Vân, mọi động thái của Vu tộc đều nắm trong lòng bàn tay. Vệ Uyên lập tức bảo Vân Phỉ Phỉ và Hứa Uyển Nhi dẫn các tu sĩ còn lại bắt đầu xử lý vật liệu gỗ, dựng một vài nhà gỗ đơn giản trước. Vị trí xây dựng nằm ở khu dự định cho đệ tử, vị trí cụ thể thì nằm trên tuyến đường quân đội Vu tộc sẽ đến, hiện tại giới vực vẫn chưa bao trùm đến đó.
Vệ Uyên dặn các nàng khi vừa thấy Vu tộc xuất hiện, lập tức phải chạy về giới vực trước.
Đây là đối phó bình thường, Vân Phỉ Phỉ và Hứa Uyển Nhi đều đồng ý, sau đó dẫn người đi xử lý gỗ thô, vận chuyển vật liệu gỗ.
Mấy chục tu sĩ vẫn chưa biết nhiệm vụ thực sự của mình, lúc này đang khiêng từng khối vật liệu đã cưa, hướng về vị trí đã định. Nơi xây nhà gỗ cách biên giới giới vực còn ba mươi dặm, hiện tại không có chút bảo vệ nào, cực kỳ nguy hiểm.
Các tu sĩ động tác rất nhanh, một canh giờ không đến, một loạt mười gian nhà gỗ đã dựng lên dàn khung hình dáng. Bởi vì đích thân ta lập tức liền muốn ở phòng ở, cho nên các tu sĩ làm được khí thế ngất trời. Mặc dù là nhà gỗ, nhưng cũng xây cất được ra dáng.
Lúc này phương xa trong rừng rậm đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mấy tên kinh nghiệm lão đạo tu sĩ lập tức có chỗ cảnh giác, ngừng công việc trong tay tính nhìn về phía rừng rậm phương hướng. Rừng rậm biên giới, chậm rãi đi ra vài đầu Độc Tích, rắn mối cõng lên cưỡi lấy cầm trong tay thuẫn búa võ sĩ.
"Vu tộc!" Có người hô lớn một tiếng, chúng tu sĩ thông minh cơ linh một chút ném trong tay đồ vật liền chạy. Có hai người có chút không nỡ mới vừa xây thành nhà gỗ, có chút chần chờ, chạy chậm chút, lập tức bị mấy chi trường tiễn ghim tại tại chỗ!
Từng mảnh từng mảnh Vu tộc chiến sĩ giống như thủy triều từ trong rừng rậm tuôn ra, Vân Phỉ Phỉ thiết trí dự cảnh bẫy rập một cái đều không có khởi động, xem ra là bị Vu tộc bên trong phương diện này cao thủ cho phá giải.
Chi này Vu tộc bộ đội lấy Độc Tích kỵ sĩ làm tiền đội, tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền đuổi tới gần phía trước chạy trốn tu sĩ nhân tộc.
Lúc này Vệ Uyên, Hiểu Ngư từ giới vực bên trong giết ra, Vệ Uyên bắn ra vài thanh Nhiên Hỏa tiên kiếm, đồng thời ném ra mấy ngụm đỉnh. Mấy ngụm đỉnh vẫn là kim quang lóng lánh, uy lực mười phần, một hơi thở đem xông vào trước nhất hơn 10 tên Độc Tích kỵ sĩ nện thành thịt vụn. Nhưng là tiên kiếm uy lực còn kém nhiều, hỏa diễm ảm đạm, cơ hồ muốn đốt không nổi, bảy chuôi kiếm ném xuống chỉ đâm chết rồi bốn cái kỵ sĩ.
Một bên khác Hiểu Ngư vung ra mấy đạo nhật nóng, đem xông vào trước mặt mấy chục kỵ sĩ một quyển mà không, nhìn uy phong lẫm liệt. Nhưng là trước đây, giết những người này cũng chỉ cần một kiếm.
Có Vệ Uyên cùng Hiểu Ngư đoạn hậu, đại đội tu sĩ mới lấy trốn về giới vực. Ngay sau đó từ giới vực bên trong lại xông ra một đội tu sĩ, bọn hắn trang bị chỉnh tề, chiến lực rõ ràng càng hơn một bậc, tại giới vực biên giới chỗ lập trận.
Vu tộc binh sĩ còn tại không ngừng từ trong rừng rậm tuôn ra, đảo mắt trước đã có sáu ngàn người!
Từ bộ đội bên trong bay lên mấy tên đạo cơ hậu kỳ quý tộc võ sĩ, hung ác hướng Vệ Uyên Hiểu Ngư đánh tới. Vệ Uyên Hiểu Ngư ra sức chống cự, nhưng là hai người tiên kiếm uy lực giảm nhiều, đối mặt số lượng chiếm ưu địch nhân đánh cho mười phần vất vả, dần dần rơi vào hạ phong, không thể không vừa đánh vừa rút lui, rút lui hướng giới vực.
Lần này Vu tộc đại quân không có dừng lại, trực tiếp thẳng hướng giới vực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận