Long Tàng

Chương 110: Làm ta không tồn tại (1)

Chương 110: Làm như ta không tồn tại (1)
Xuyên qua tiền điện, Vệ Uyên đi về phía chủ điện. Chủ điện cao mười trượng, chỉ sập gần nửa, ở bên trái, gần mười phần bắt mắt. Từ lúc khởi điện đến chủ điện khoảng chừng năm dặm, Vệ Uyên và Hứa Uyển Nhi không có cảm giác gì, còn Hứa Văn Võ lại vừa đi vừa leo, kêu khổ thấu trời.
Cửa chủ điện vẫn còn, nhưng chỉ có nửa bên hoàn hảo, một nửa khác đã đổ xuống đất. Bước vào đại điện, trước mắt Vệ Uyên tối sầm lại. Trong điện mười phần âm u, không có ánh nến hay đèn đuốc, chỉ dựa vào ánh sáng ít ỏi xuyên thấu qua đỉnh điện bị tổn hại để chiếu sáng. Lúc này, ánh sáng mặt trời đều bị chủ phong ngăn cản, trong điện đặc biệt âm trầm, xa hơn một chút liền không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt mục nát, nhưng Vệ Uyên không hề cảm nhận được khí cơ của sinh linh, ngay cả đến côn trùng đâu đâu cũng có của Vu Giới cũng không có.
Nơi cuối cùng của đại điện đứng sừng sững một bức tượng thần, chỉ còn lại gần nửa đoạn, đầu gối trở lên đều biến thành khối vụn, rơi lả tả trên đất. Tượng thần được tạc từ đá, nhưng không phải một khối đá nguyên vẹn, mà là từ mấy chục khối ghép lại mà thành.
Tượng thần này cao hơn bốn trượng, lấy thủ đoạn của tiên gia mà nói, tìm một khối đá hoàn chỉnh lớn mấy trượng không hề khó, vài chục trượng cũng không khó, điêu khắc lại càng dễ dàng. Lan Thần Cung, dù tốt xấu gì thì các đời cung chủ đều có thể nói là pháp tướng cường lực, cớ sao Chủ Thần lại mộc mạc như vậy, làm gì cũng phải đến mười trượng?
Hai bên đại điện đều có tám tòa tượng thần, cao khoảng một trượng. Chỉ là lúc này, ngoại trừ một tòa, tất cả tượng thần đều bị đập nát, chỉ còn lại từng tòa bệ đá trống không. Tòa tượng thần may mắn còn sống sót đứng ở nơi hẻo lánh, là nữ tử, có vẻ ngoài mười phần vũ mị, dù trên người bây giờ mọc đầy rêu xanh, nhưng vẫn toát lên mấy phần mị ý. Chỉ là những manh mối của tượng thần cô gái này nhìn có chút tương tự với Cự Xà quấn quanh một vị phụ nhân.
Ngoài việc tượng thần không dính máu, đại điện lúc này giống hệt huyễn cảnh mà Vệ Uyên gặp được khi nữ tử áo đỏ tiến vào.
Trong lòng Vệ Uyên bỗng khẽ động, chậm rãi quay người, liền thấy thân ảnh nữ tử áo đỏ từ trên người Hứa Uyển Nhi bước ra, thi lễ với hắn, nói: "Tiểu nữ tử Vân Phỉ Phỉ, bái kiến sư huynh. Không biết sư huynh xưng hô như thế nào?"
Vệ Uyên nói: "Ngươi lại không biết ta là ai?"
Lúc này thân ảnh nữ tử áo đỏ đã ngưng thực, nhìn không khác gì Chân Nhân. Bên cạnh, Hứa Văn Võ mắt nhìn đến ngây dại.
Thấy Vệ Uyên ngữ khí bất thiện, nàng cũng không để ý, mà dùng lời nhỏ nhẹ giải thích: "Ta chỉ biết sẽ có sư huynh Thái Sơ Cung qua đây, nhưng không biết là ai."
"Vậy làm sao ngươi biết ta đến từ Thái Sơ Cung?"
"Ta tự có một ít thủ đoạn nhỏ, chỉ là không đáng nhắc đến, không nói ra thì hơn."
Lúc này mặt đối mặt, Vệ Uyên càng cảm nhận rõ ràng hương hỏa nguyện lực nồng đậm trên thân nữ tử áo đỏ, trong lòng liền có suy đoán, hẳn là dựa vào nguyện lực xem bói để biết.
Vệ Uyên cũng không vòng vo, nói thẳng: "Cơ duyên ở đâu?"
"Chờ ta đến Thái Sơ Cung, diện kiến Tiên Quân, tự sẽ hai tay dâng lên cơ duyên. Cơ duyên này can hệ trọng đại, bây giờ chưa thể nói với sư huynh. Sư huynh chỉ cần đưa ta đến Thái Sơ Cung là đủ."
Vệ Uyên khẽ nhíu mày, hỏi: "Chẳng phải ngươi còn có sư huynh sư tỷ sao, bọn hắn ở đâu? Mặt khác, kẻ truy sát ngươi là ai, có nhân vật lợi hại nào?"
"Kẻ truy sát ta lấy Vu tộc làm chủ, chủ yếu là một vị Đại Vu, am hiểu Huyết Chú, phi thường lợi hại. Ta không cẩn thận nhiễm phải một điểm nguyền rủa, mấy ngày nay rất thống khổ, hơn nữa chỉ cần rời khỏi phạm vi ngàn dặm của Lan Thần Cung, ngay lập tức sẽ bị hắn phát giác. Vì vậy, chỉ có chờ sư huynh đến, ta mới dám theo sư huynh cùng rời đi."
Đại Vu của Vu tộc tương đương với Pháp Tướng Chân Nhân của nhân tộc. Khó trách Vân Phỉ Phỉ có thực lực làm bị thương pháp tướng mà vẫn phải vội vàng che giấu, không dám thò đầu ra.
"Đại sư huynh và tiểu sư đệ cũng ở đây, vẫn luôn là bọn hắn bảo vệ ta chu toàn. Còn phiền sư huynh mang theo bọn hắn đồng hành, chỉ cần ra khỏi địa vực Vu tộc, đưa bọn hắn đến Hàm Dương Quan là đủ. Còn có một vị Tam sư tỷ, ngày đó ta và nàng sánh vai tử chiến, cuối cùng chạy thoát. Hiện tại nàng cũng đã qua Hàm Dương Quan. Bây giờ toàn bộ Lan Thần Cung cũng chỉ có bốn người chúng ta." Nói đến đây, nước mắt nữ tử áo đỏ lã chã rơi.
Nhưng Vệ Uyên không hề bị lay động, lạnh nhạt nói: "Đến bây giờ còn không chịu hiển lộ chân dung, là muốn khảo giáo ta sao?"
Nữ tử áo đỏ ôn nhu nói: "Sư muội nào có lá gan lớn như vậy?"
Mặc kệ nàng gan lớn hay không, Vệ Uyên không chuẩn bị theo sáo lộ của nàng. Hương hỏa thần đạo có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, Vân Phỉ Phỉ rõ ràng là một nhân vật khó chơi, nhưng Vệ Uyên giờ phút này có đông đảo thủ đoạn của Tiên Quân, không hề sợ hãi. Vệ Uyên dùng thần niệm cảm giác một cái trận bàn, chỉ là trong đại điện này liền có mấy chỗ nhân quả điểm sáng, trong đó lớn nhất một cái ngay dưới chân Vệ Uyên.
Vân Phỉ Phỉ đã hiện thân, tự nhiên không thoát khỏi nhân quả tố nguyên của Tiên Quân, tất cả những nơi có nhân quả dây dưa lân cận đều không thể che giấu. Vệ Uyên lập tức cười lạnh một tiếng, không để ý tới Vân Phỉ Phỉ, đi về phía hài cốt Chủ Thần. Chân trái tượng thần có một điểm sáng, tuy không lớn nhất, nhưng cũng có chút bắt mắt. Hắn chuẩn bị lấy cái này thăm dò một chút Vân Phỉ Phỉ.
Dưới nền chủ điện, điểm nhân quả kia tuy lớn nhất, nhưng chỉ cần Vệ Uyên nghĩ đến nó, liền có chút rùng mình, vô ý thức không muốn đến gần. Lại thêm kết quả xem bói của hỏi tiên pháp trước đây, khiến Vệ Uyên không thể không đặc biệt cẩn thận.
Sắc mặt Vân Phỉ Phỉ quả nhiên thay đổi, nói: "Sư, sư huynh! Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cứ nói xem?" Vệ Uyên đi đến trước hài cốt tượng thần, một kiếm chém đứt chân trái!
Chân trái tượng thần thoạt nhìn là một hòn đá tự nhiên, nhưng bên trong lại rỗng. Sau khi Vệ Uyên chém ra, liền có một pho tượng nhỏ bằng ngọc dài hơn thước lăn ra.
Vệ Uyên đỡ lấy pho tượng ngọc, cầm lên quan sát kỹ. Pho tượng ngọc toàn thân xanh biếc, khắc hình một nữ nhân, trên thân quấn một con rắn lớn. Con rắn ngậm một lệnh bài lớn cỡ một tấc trong miệng.
Tiểu lệnh bài chạm trổ cực kỳ tinh mỹ, bên trong ẩn chứa một luồng đạo vận hoạt bát, phẩm giai cực cao.
Lúc này, khi tách khỏi chân trái tượng thần, pho tượng ngọc mới bắt đầu phát ra đạo vận ba động, còn trước đây, mặc cho Vệ Uyên dùng thần thức quét bao nhiêu lần, đều cảm thấy đây chỉ là một khối đá thật, bên trong không có gì cả.
Lần đầu tiên đến chủ điện, Vệ Uyên đã từng dùng thần thức đảo qua toàn bộ điện, nhưng đối với hai tòa tượng thần không trọn vẹn, hắn chỉ quét qua một lần, liền vô ý thức cho rằng hài cốt này không có vấn đề, không kiểm tra lại.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bị ảnh hưởng bởi một loại thủ đoạn hương hỏa nguyện lực nào đó.
Cũng may thủ đoạn của Tiên Quân áp đảo tất cả, mới khiến lệnh bài này hiển lộ.
Vân Phỉ Phỉ vẻ mặt kinh hỉ: "Lệnh bài này nguyên lai giấu ở đây!"
Nàng kinh hỉ nhìn không giống giả vờ, nhưng vừa rồi khi Vệ Uyên đi đến pho tượng thần, thần sắc biến hóa trong nháy mắt của nàng đều bị Vệ Uyên thu hết vào đáy mắt. Vệ Uyên cười mỉm hỏi: "Lệnh bài này có tác dụng gì?"
Vân Phỉ Phỉ còn chưa trả lời, đột nhiên sắc mặt đại biến! Sau đó không để ý tới Vệ Uyên, trực tiếp xông ra ngoài qua lỗ hổng của đại điện, vẻ mặt kinh sợ xen lẫn bối rối.
Hứa Uyển Nhi muốn cùng ra ngoài, nhưng lại quay đầu nhìn Vệ Uyên, chần chờ không động, dường như đang đợi Vệ Uyên quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận