Long Tàng

Chương 293: Cơ hội đến tột cùng có bao nhiêu (2)

**Chương 293: Rốt Cuộc Cơ Hội Là Bao Nhiêu (2)**
Một thanh niên áo xanh đeo k·i·ế·m dẫn đầu bước tới, trước tiên hướng Vệ Uyên hành lễ, nói: "Thôi gia Thôi Lạc Vũ, phụng mệnh mang theo 370 đệ tử trong tộc đến đây Thanh Minh tu luyện."
Sau đó, hắn lại hướng Thôi Duật bên cạnh hành lễ, nói: "Ta phụng mệnh của trưởng lão trong tộc, lưu lại nơi này phụ tá đường đệ, thuận tiện giám thị đệ tử trong tộc, tránh cho bọn hắn làm loạn, hủy hoại thanh danh Thôi gia."
Thôi Duật nói: "Lần này sao lại đến nhiều như vậy? Lại nói việc này cũng không lớn, sao lại muốn ngươi đích thân tới chuyến này?"
Thôi Lạc Vũ tuổi lớn hơn Thôi Duật, năm nay đã 27 tuổi, sớm đã là đạo cơ hậu kỳ, sắp sửa viên mãn.
Hắn ở đời trước con cháu Thôi gia có thể xếp vào Top 5, cũng là thiên chi kiêu tử. Hiện tại tu vi cũng đủ, bản thân là con trai trưởng tam phòng, thân phận cũng cao, chính là muốn ở trong tộc nhận trách nhiệm, sao lại chạy đến Thanh Minh, còn muốn lưu lại một khoảng thời gian?
Trong mắt Thôi gia loại cự vật này, Tây Vực Thanh Minh chẳng qua là nơi man hoang, tùy tiện nhân khẩu của một huyện nào đó đều nhiều hơn Thanh Minh rất nhiều. Đem Thôi Lạc Vũ phái tới đây, chẳng khác nào lưu đày.
Thôi Duật ban đầu là vì cứu Vệ Uyên mà đến, kết quả tới liền lên phải thuyền giặc, không cách nào thoát thân. Hắn trong gia tộc lại không tranh nổi vị tiên cơ đường đệ kia, đối với sự vụ trong tộc cũng có chút nản lòng thoái chí, lại thêm Thanh Minh vừa mới lập liên tục đại chiến, căn bản không có chỗ trống nghỉ ngơi, lúc này mới lưu lại đến hôm nay.
Thôi Lạc Vũ liền nói với Vệ Uyên: "Mượn một bước nói chuyện."
Ba người đi xa một chút, Thôi Lạc Vũ nhân tiện nói: "Chuyến này ta ngoại trừ chiếu cố, giám sát hậu bối trong tộc, kỳ thật còn có một chuyện khác. Việc này không liên quan đến trưởng lão, mà là một số trưởng bối trong tộc lén nhờ vả. Bọn hắn muốn hỏi Giới Chủ, nếu không trải qua sinh tử, các loại tư lương, bảo dược đầy đủ, vậy thì cơ hội đúc thành đạo cơ là bao nhiêu?"
Vệ Uyên hỏi: "Căn cơ có hại không?"
"Không tổn hại."
"Có yêu cầu gì với đạo cơ không?"
"Chỉ cần có thể đúc thành đạo cơ là được, không có yêu cầu đặc thù. Đương nhiên, nếu phẩm giai đạo cơ có thể lên một hai bậc, giống như Thôi Trường Phong, vậy thì không thể tốt hơn."
Vệ Uyên cau mày nói: "Việc này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu."
"Hiểu rõ, cho nên chỉ cần có thể thành đạo cơ là đủ. Nếu như có kinh hỉ, thì sẽ có trọng thưởng khác."
Hai chữ "trọng thưởng", Vệ Uyên lập tức nghe ra được.
Thôi Lạc Vũ ánh mắt sáng ngời, nhìn Vệ Uyên, hỏi: "Cho nên trong tình hình như thế, tỷ lệ thành tựu đạo cơ là bao nhiêu?"
Tỷ lệ bao nhiêu, quyết định bởi tại trọng thưởng nặng bao nhiêu. . . Đương nhiên, lời này Vệ Uyên chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra.
Hắn đang trầm ngâm, nghĩ xem trả lời thế nào, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức quen thuộc của công pháp, đây không phải liền là Càn Thanh Chính pháp Ngự Thời Kinh cùng Thái Âm Nguyệt Hoa Vạn Tướng thiên sao?
Vệ Uyên nhìn về phía khí tức phát ra, chỉ thấy hơn mười tên đệ tử Thái Sơ Cung từ trên phi chu đi xuống. Chỉ là bọn hắn tự đứng một chỗ, cách xa tất cả mọi người Thôi gia, mà một số hoàn khố Thôi gia còn chỉ trỏ, thấp giọng nói đùa, quan hệ song phương hiển nhiên không hòa thuận.
Vệ Uyên nghi hoặc, các sư huynh đệ Thiên Thanh điện và Thủy Nguyệt điện sao cũng tới? Chẳng lẽ hai điện còn có người không thể đúc thành đạo cơ?
"Đây là có chuyện gì?"
"Một chút hiểu lầm nhỏ." Thôi Lạc Vũ cũng bất đắc dĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào, châm chước xử lý từ ngữ sau đó mới nói: "Những đệ tử Thiên Thanh điện và Thủy Nguyệt điện này muốn đi nhờ thuyền của chúng ta, qua đây Thanh Minh lịch luyện, chỉ là hai vị Chân Nhân không mang đủ tiền, chỉ mua vé tàu, không mua thức ăn.
Ta vốn định chút đồ ăn cũng không quan trọng, trên đường muốn chiêu đãi một hai. Nào ngờ đệ tử quý điện đặc biệt có khí tiết, nói không ăn đồ bố thí, nếu không có mua vậy liền thà bị đói. Kết quả trong tộc có chút hoàn khố nói chuyện không được khách khí, nảy sinh chút cãi vã."
Phi chu một chuyến đi cũng mất mấy ngày thời gian, Vệ Uyên vội vàng nói: "Vậy thì ăn cơm trước!"
Thôi Lạc Vũ nói: "Không cần phải để ý đến những người Thôi gia, bọn hắn vừa ăn xong."
Vệ Uyên giật mình, hiện tại là buổi sáng, còn cách giờ cơm trưa một chút thời gian, cũng không phải giờ cơm, sao lại đã ăn rồi?
Thôi Lạc Vũ mặt không biểu cảm, nói: "Kể từ khi cãi nhau, những tên kia liền một ngày ăn tám bữa."
Vệ Uyên kinh ngạc, sau đó bội phục, đây là hiểu cãi nhau.
Có Thôi Duật và Thôi Lạc Vũ ở đây, mấy trăm tên hoàn khố lớn nhỏ Thôi gia ngược lại không dám gây sóng gió gì nữa. Muốn an ổn làm một tên hoàn khố cũng có học vấn, ai có thể chọc ai không thể chọc đều phải rõ ràng, mà dù là hoàn khố không có mắt nhất, cũng đều biết hai vị đại gia Thôi Duật và Thôi Lạc Vũ này không thể chọc.
Chúng đệ tử Thiên Thanh điện và Thủy Nguyệt điện cũng qua đây chào Vệ Uyên, trong đó Thiên Thanh điện có 6 vị, Thủy Nguyệt điện có 7 vị, tổng cộng 13 vị. Vệ Uyên cùng bọn hắn hàn huyên vài câu, hỏi nguyên nhân xung đột trên đường.
Vốn dĩ hai điện dự định đến Tây Vực rèn luyện chỉ có 6 vị, nhưng sau đó tăng lên 9 vị, 2 vị Chân Nhân cũng chuẩn bị tiền bạc theo số lượng này. Có điều sắp đến lúc xuất phát, hai vị Chân Nhân nghĩ đến thiên công kinh khủng của Vệ Uyên, lại đem mấy vị đệ tử thiên tài coi như hạt giống bồi dưỡng nhét vào.
Kết quả số người tăng lên, tiền mua vé tàu cũng không đủ, còn may Thôi gia thu xếp, tặng không hai tấm vé tàu. Thế nhưng, Chân Nhân Thiên Thanh điện cảm thấy chiếm tiện nghi của Thôi gia, trong lòng không thoải mái, thế là chủ động đưa ra không cần thức ăn. Kỳ thật Thôi gia căn bản không nghĩ tới trong vé tàu còn phải ghi rõ từng điều thức ăn.
Hai vị Chân Nhân đưa nhiều đệ tử như vậy tới đây, một là hy vọng bọn họ có thể lịch luyện ở Thanh Minh, nơi này an toàn hơn phương bắc nhiều. Hai là hy vọng các đệ tử có thể chia lãi một chút xíu thiên công, dù chỉ 3, 5 điểm cũng là tốt, cũng có thể đổi được không ít thứ.
Kỳ thật mỗi một điểm thiên công đều có thể hối đoái không ít thứ. Đối với con em đại gia tộc như Thôi Duật, thiên công là vinh dự trước ngực, danh hiệu tô điểm. Nhưng đối với đệ tử Thiên Thanh điện, ba điểm thiên công là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, 10 điểm thiên công đủ để cất cánh.
Vệ Uyên lần lượt nhìn qua, đệ tử thủ lĩnh Thiên Thanh điện tên là Nhậm Tố Hành, đã qua 30 tuổi, kỳ thật cao hơn Vệ Uyên ba giới, chỉ kém Trương Sinh một giới.
Hai điện đệ tử không tính là nhiều, bởi vậy Vệ Uyên cũng từng nghe đến danh tiếng Nhậm Tố Hành, liền nghĩ tới tư liệu của hắn.
Nhậm Tố Hành bây giờ cũng là đạo cơ hậu kỳ, đạo cơ là thiên giai tiên kiếm, muốn thành tựu pháp tướng không phải không có hy vọng, nhưng cũng khá khó khăn. Hắn đã kẹt ở đạo cơ hậu kỳ 3 năm, nhưng còn không biết muốn kẹt bao lâu.
Nhậm Tố Hành và Trương Sinh có bản chất khác nhau, Trương Sinh lòng cao hơn trời, không vào pháp tướng là một lòng muốn bốn kiếm viên mãn, mà bây giờ lại thêm yêu cầu kiếm trận tự nhiên. Ai cũng biết Trương Sinh một khi thành tựu pháp tướng liền sẽ nhất phi trùng thiên, tiến cảnh không thể so với bất luận kẻ nào chậm hơn.
Kỷ Lưu Ly cũng như thế, bao nhiêu năm tu vi hoàn toàn không có tiến thêm, chỉ là bận rộn tu bổ tòa trấn ma tháp kia, kết quả tháp này càng ngày càng thần dị, càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu, cũng không biết khi nào mới là cuối cùng.
Hai vị tuyệt thế thiên tài này vùi đầu rèn luyện đạo cơ, kết quả mang lệch lạc một thế hệ của các nàng.
Cùng giới thậm chí trước sau mấy lần, vô số tu sĩ đều theo gió bắt đầu tinh tu đạo cơ, để cầu hoàn mỹ tấn thăng. Cuối cùng vẫn là rất nhiều sư trưởng nhìn không được, ra mặt nghiêm khắc quát lớn, khiến những người này sâu sắc hiểu được đạo lý nhân sinh, lúc này mới xua đuổi một số người thử tấn thăng, cũng làm cho Thái Sơ Cung có thêm mấy cái pháp tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận