Long Tàng

Chương 172: Lời hứa ngàn vàng

**Chương 172: Lời Hứa Ngàn Vàng**
Vực Phá Toái.
Một đội kỵ sĩ chậm rãi xuyên qua tiểu sơn cốc giữa hai ngọn đồi.
Trong đội ngũ, một nam nhân nhìn qua khoảng ba mươi mấy tuổi, để râu ngắn, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, quét mắt hai bên gò núi, trong sâu thẳm ánh mắt ẩn ẩn có kiếm mang chớp động.
Bên cạnh, một kỵ sĩ trẻ tuổi lấy ra khăn lau mặt, phàn nàn: "Địa phương quỷ quái này sao lại ẩm ướt thế này! Đại ca, chúng ta thật sự không thông báo cho Ninh Tây phân gia sao?"
Nam nhân râu ngắn nói: "Thông báo cho bọn hắn làm cái gì? Những phế vật kia chỉ biết uống rượu và ca múa. Sao, ngươi muốn đi thử một chút?"
Người trẻ tuổi lười biếng nói: "Nơi này thì có thể có hàng tốt gì chứ? Không có hứng thú. Đợi chúng ta đánh thắng trận chiến này trở về quan nội, muốn dạng nữ nhân nào mà không có?"
"Cái này còn tạm được."
Râu ngắn nam tử lấy bản đồ ra nhìn một chút, liền phân phó cho một kỵ sĩ: "Thông báo cho Trương tham tướng phía sau, bảo hắn mang theo phụ binh đến phía bắc nơi này, cách một trăm dặm, xây dựng doanh trại. Nơi đó có hai con sông giao nhau, rất dễ nhận biết. Đó sẽ là đại bản doanh của chúng ta trong lần hành động này, bảo hắn xây dựng cho cẩn thận một chút."
Kỵ sĩ kia lĩnh mệnh, rời khỏi đội kỵ binh, hướng phía sau bay đi.
Lúc này, đội kỵ binh tiên phong đã ra khỏi sơn cốc, bỗng nhiên dừng lại, lập tức một kỵ binh phi báo về trung quân, báo rằng phía trước có người chặn đường cướp bóc.
Râu ngắn nam nhân và người trẻ tuổi đều sững sờ, không ngờ rằng mới sống kiếp làm mã phỉ được hai ngày, thế mà đã bị đồng hành cướp mất. Mã phỉ Tây Vực sinh tồn gian nan, đã đến mức này rồi sao?
Hai người giục ngựa đi vào tiền quân, chỉ thấy phía trước trên đất trống có mấy trăm mã phỉ, từng tên nhe răng trợn mắt, tướng mạo hung ác, có tên bên hông còn mang theo mấy cái đầu người.
Ở giữa đám mã phỉ, một gã nam nhân to béo, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, quát: "Đối diện nghe cho kỹ! Bọn lão tử chính là đoàn trộm ngựa mưa to gió lớn đệ nhất Tây Vực! Thức thời thì mau giao nộp tài vật, gia gia ta đây nói không chừng lòng từ bi, tha cho các ngươi không chết. Bằng không, ta... Ta liền..."
Mắt thấy kỵ sĩ từ trong sơn cốc tuôn ra càng ngày càng nhiều, âm thanh nói chuyện của gã nam nhân to béo cũng càng ngày càng nhỏ.
Hơn nữa, kỵ sĩ đối diện không những số lượng đông đảo, lại còn đồng bộ hắc mã, trên thân cũng đều là kỵ giáp màu xanh sẫm, từng người không nói một lời, sát khí đằng đằng. Trái lại, phía bên mình không những số lượng kém xa, đội hình còn tán loạn, áo giáp cũng đủ loại, tương đối cá tính.
Râu ngắn nam nhân nói với người trẻ tuổi: "Ngươi mang theo năm mươi kỵ binh, thử xem chất lượng của bọn hắn."
Người trẻ tuổi vẻ mặt nhàm chán, tiện tay điểm năm mươi kỵ binh, xông lên. Một lát sau, người trẻ tuổi mang theo gã nam nhân to béo trở về, ném xuống trước ngựa của râu ngắn nam nhân. Năm mươi kỵ binh đi ra làm sao thì trở về như vậy, chỉ có hai người bị thương nhẹ. Mấy trăm mã phỉ lại phơi thây đầy đất, chỉ có mấy chục tên thấy thời cơ nhanh mới trốn thoát được.
Sở dĩ trận chiến này tốn nhiều thời gian như vậy, chủ yếu vẫn là do đám mã phỉ xông lên liền tan ra, chạy tứ tán, nên truy đuổi có chút tốn thời gian.
Gã nam nhân to béo cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, râu ngắn nam nhân đơn giản hỏi vài câu, liền gật đầu với người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi rút đoản đao gác lên cổ gã nam nhân to béo, nói: "Nhớ kỹ, đại ca của ta là Hứa Tân Huy, ta là Vương Tự Nghiên. Đến bên kia rồi thì sớm đầu thai đi, đừng quên tới tìm chúng ta báo thù."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vạch một đường, cắt đứt cổ họng gã nam nhân to béo.
Vương Tự Nghiên trở mình lên ngựa, nói: "Đây chính là Ninh Châu Tây Vực mã phỉ nổi tiếng sao? Quá không chịu nổi một đòn! Gia hỏa này ngay cả một đao của ta cũng không đỡ được."
"Gia hỏa này là địa giai sát phạt đạo cơ, lại tu đến hậu kỳ, kỳ thật cũng xem như không tệ. Ta vừa mới hỏi qua, mã phỉ giống như hắn ở Tây Vực còn có bảy, tám nhóm nữa, ai nấy đều tự xưng là mã phỉ đệ nhất, ha ha."
Vương Tự Nghiên nói: "Đại ca, đám lão già phía trên kia vì sao không cho chúng ta đánh hạ giới vực?"
Râu ngắn nam nhân lắc đầu, nói: "Giới vực này không dễ đánh, nghe nói bên trong có mấy tu sĩ Thái Sơ Cung."
Vương Tự Nghiên hừ một tiếng: "Thái Sơ Cung có gì đặc biệt hơn người, mỗi ngày đều tự thổi phồng là tiên tông đứng đầu, Kiếm Cung của chúng ta có chỗ nào kém hơn bọn hắn? Bọn hắn coi như đông người hơn một chút, nhưng đại ca ngươi là tiên kiếm thứ bảy, ta cũng là tiên cơ, hai chúng ta đánh mười mấy tên Thái Sơ Cung thì có vấn đề gì chứ.
Coi như đối diện đều là tiên cơ, một ngàn kỵ binh này của ta diễn luyện cùng Long Ngư quân cũng không hề rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn cửu quân của Đại Thang. Đám người trong giới vực kia chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, chúng ta ngăn chặn tu sĩ Thái Sơ Cung, huynh đệ thủ hạ liền có thể xúc tiến giới vực. Đến lúc đó chỉ còn lại mấy tên Thái Sơ Cung, bọn hắn còn có thể giở trò gì được!"
Hứa Tân Huy nói: "Tuyệt đối không thể chủ quan, ta nghe nói đối diện có mấy thiên tài."
Vương Tự Nghiên cười ha ha một tiếng, nói: "Thiên tài? Năm đó, ai trong chúng ta không phải là thiên tài? Hiện tại cũng phải ra ngoài làm việc, thiên tài thì làm được cái gì, chiến tích mới là điều đáng nói!"
Râu ngắn nam tử mỉm cười, không nói gì thêm.
Dưới chân một ngọn núi nhỏ ở Vực Phá Toái, tọa lạc một mỏ quặng. Quy mô mỏ quặng khá lớn, cơ hồ đào mở một nửa ngọn núi, mấy đường hầm mỏ sâu không thấy đáy, nhà lều của thợ mỏ thì chiếm một khoảng đất rộng lớn.
Ở cửa lớn của mỏ quặng, cờ xí của Hứa gia tung bay trong gió.
Lúc này, trời vừa hừng đông, tiếng chuông vang lên, từng thợ mỏ áo rách quần manh đã ăn xong điểm tâm, nối đuôi nhau đi về phía giếng mỏ, ai chần chừ liền sẽ bị giám sát đánh roi. Bọn hắn phải lao động trong động mỏ cả ngày, đến khi mặt trời lặn mới có thể ra ngoài.
Xung quanh mỏ quặng đâu đâu cũng có thủ vệ cầm đao mặc giáp, vài chục tòa tháp quan sát được xây ở chỗ cao, quan sát xung quanh không bỏ sót gì. Trong mỗi tòa tháp đều có Thần Tiễn Thủ, trong vòng hai trăm trượng không trượt một ai, thợ mỏ muốn chạy trốn chính là cửu tử nhất sinh.
Giờ phút này, trong mỏ quặng mười phần náo nhiệt, một nhóm thợ mỏ mới vừa được đưa vào. Nhưng hôm nay số người được đưa tới lại đặc biệt nhiều, chủ sự mỏ quặng liền cau mày, liên tục xác nhận với thống lĩnh đội xe xem có nhầm lẫn gì không.
Thống lĩnh kia lại hỏi gì cũng không biết, chỉ nói: "Đại công tử, không, gia chủ giao cho ta chính là từng này người, mệnh lệnh chính là bảo ta đưa đến chỗ ngươi, không có nơi nào khác. Hiện tại người ta đã đưa đến nơi rồi, ngươi có thu nhận hay không là việc của ngươi, ta không can dự!"
Chủ sự mỏ quặng vẻ mặt đau khổ nói: "Ta ở đây nhiều nhất chỉ chứa được ba ngàn người, nhưng ngươi lại đưa tới năm ngàn, như vậy bảo ta thu nhận thế nào! Thợ mỏ trước kia còn chưa chết hết, làm gì có chỗ cho những người này ở? Hơn nữa, càng đông người càng dễ xảy ra chuyện, ta ở đây chỉ có một trăm thủ vệ, làm sao quản lý nổi bảy, tám ngàn người?"
Thống lĩnh ngẫm lại thấy cũng có lý, liền nói: "Vậy ta chia một trăm hộ vệ cho ngươi, trước giúp ngươi trông coi một thời gian, ngươi mau chóng nói với gia chủ, điều thêm thủ vệ tới đây."
Chủ sự mừng rỡ, đang định nói lời cảm tạ, bỗng nhiên báo động vang lên!
Chủ sự và thống lĩnh giật nảy mình, chỉ thấy phía xa cuối đường, mấy chục kỵ sĩ như gió như lửa chạy tới, số lượng tuy không nhiều, nhưng khí thế lại ngút trời, vậy mà đã tạo ra thế của thiên quân vạn mã!
Nhóm kỵ sĩ này tới cực nhanh, trong nháy mắt liền vọt tới trước mỏ quặng.
Bọn hắn ai nấy đều đeo mặt nạ, thân khoác áo choàng, ngựa cưỡi đều là loại thượng hạng, người cầm đầu cưỡi con ngựa có ba màu xám trắng đỏ, tuy màu lông có chút hỗn tạp, nhưng lại cao lớn thần tuấn lạ thường. Chỉ là áo choàng của những người này đều có chút cũ nát, hiển nhiên là sống không được tốt lắm.
Kỵ sĩ cầm đầu hoành thương lập tức, quát lớn một tiếng: "Các ngươi nghe cho kỹ! Các gia gia chính là Chiến Thiên Bang, mã phỉ đệ nhất Tây Vực! Hôm nay tới đây chỉ là cầu tài, không làm hại tính mạng. Các ngươi thức thời thì ngoan ngoãn buông bỏ binh khí, nếu không đao thương không có mắt, Đạo gia ta ra tay lại nặng, làm hại tính mạng thì chỉ có thể trách các ngươi không may!"
Thống lĩnh cười lạnh một tiếng, bước nhanh lên phía trước, quát: "Ở đâu ra một lũ mao tặc, chán sống rồi, dám đánh chủ ý lên mỏ quặng của Hứa gia ta! Còn tự xưng là mã phỉ đệ nhất Tây Vực, đại gia ta vừa vặn bắt lấy đầu của các ngươi mang về lĩnh thưởng!"
Thống lĩnh kia thả lời hung ác xong, bước nhanh về phía trước, đại đao vừa mới nâng quá đỉnh đầu liền cảm thấy hoa mắt, một ngọn thương đã xuyên thủng ngực mà qua!
"Chậm như rùa đen bò vậy." Kỵ sĩ kia khinh thường mắng một câu, giơ tay dùng trường thương nhấc bổng thống lĩnh lên không trung, cao giọng nói: "Ai còn dám phản kháng, người này chính là ví dụ!"
Thống lĩnh kia cũng là tu sĩ đạo cơ trung kỳ, vậy mà không thể chống đỡ nổi một chút nào, gọn gàng linh hoạt bị một thương đâm chết. Đám hộ vệ lập tức biết rõ nhóm mã phỉ này hung ác, không phải mình có thể chống lại, thế là đồng loạt quỳ xuống đất cầu xin tha mạng.
Chiến Thiên Bang ngược lại nói lời giữ lời, không làm hại đến tính mạng ai. Chỉ thấy năm mươi tên đạo tặc nhao nhao xuống ngựa, đồng loạt động thủ, lột sạch quần áo của đám hộ vệ, trói lại chất lên xe.
Có hộ vệ cảm thấy không ổn, nhưng tên đạo tặc thứ năm mươi mốt đang nhìn chằm chằm, trường thương còn đang cắm thi thể thống lĩnh chưa nguội, thế là không ai dám phản kháng, ngoan ngoãn bị lột sạch sẽ, chất lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận