Long Tàng

Long Tàng - Chương 264: Mạt pháp thế gian (trung) (length: 8590)

Từ không trung rơi xuống hai vệt ánh sáng vàng, từ trong ánh sáng vàng bước ra hai gã võ sĩ. Bọn hắn cao lớn hơn người thường rất nhiều, toàn thân đều mặc giáp nặng, tay cầm đại đao, rìu nặng loại vũ khí hạng nặng, bước đi mỗi bước đất đều rung chuyển.
Hai gã võ sĩ vừa xuất hiện, liền thấy ba cái xác chết trước miếu, lập tức nổi giận: "Các ngươi dám giết con trai duy nhất của đại vương? Còn giết cả hai tùy tùng của hắn! Các ngươi biết tội không?"
Thợ săn Tam Khôi cứng cổ nói: "Ta giết một con sói trắng, ai biết nó sao biến thành người? Chẳng lẽ đại vương của nhà ngươi là sói đầu đàn?"
Một gã võ sĩ cười lạnh nói: "Nguyệt Thánh Đại Vương nhà ta vốn là một con sói trắng, từ ba vạn năm trước đã hóa thành người. Đại vương từng làm tọa kỵ cho Bồ Tát, canh giữ lửa đèn dưới chân Linh Sơn, đã sớm tu thành chính quả. Con trai duy nhất của đại vương sinh ra đã có hình người!"
Thợ săn nói: "Ta mặc kệ, dù sao ta giết là sói. Sói ăn đồ của ta, ta giết nó là lẽ đương nhiên!"
Vệ Uyên đứng bên cạnh nghe, khẽ kéo tay áo thiếu nữ, nhỏ giọng hỏi: "Thúc Tam Khôi lúc nào cũng vậy sao?"
"Đúng vậy, ông ấy rất cố chấp, ai nói cũng không nghe."
Vệ Uyên lại hỏi: "Lỡ hai người kia thật sự ra tay thì sao?"
"Có pháp sư ở đây, bọn họ sẽ không động tay. Ở chỗ này, chỉ có thể nói đạo lý."
Vệ Uyên cảm thấy một sự kỳ lạ và khó chịu không nói lên lời, dường như ý thức của mình chia làm hai phần, một phần thì như người trong thôn nghĩ mọi chuyện như vậy là lẽ đương nhiên, còn phần kia thì thấy tất cả đều không hợp lý.
Hai gã võ sĩ quả nhiên tức giận, quát: "Thiếu chủ biến sói thuần túy là để luyện tập biến hóa. Coi như nó có làm hại gia súc trong thôn các ngươi, đó chỉ là lũ vật ngu ngốc không khai sáng, sao có thể so với thiếu chủ trời sinh đã hóa hình?"
"Hóa hình thì cũng là hóa thành hình người như chúng ta?" Tam Khôi chế nhạo.
Hai gã võ sĩ càng thêm tức giận, một người nói: "Thiếu chủ trời sinh hóa hình, nghiệp quả cao hơn những người vẫn còn trong bể khổ như các ngươi! Các ngươi học Phật mấy ngàn năm, học được hết vào bụng heo à?"
Người còn lại vội nói: "Nói cẩn thận! Để Chu Thánh đại nhân nghe được còn không lột da ngươi!"
Tam Khôi khạc một bãi nước bọt xuống đất, nói: "Ai đến cũng chỉ nói một chữ lý! Sói giết dê của ta, ta liền giết nó, đơn giản như vậy thôi!"
Bãi nước bọt này của hắn rất đều, trực tiếp nhổ lên xác thiếu chủ, rốt cuộc đã chọc giận hai gã võ sĩ. Một gã vung đại đao lên, nhắm thẳng đầu mà chém xuống!
Vị hòa thượng trẻ tuổi tuyên một tiếng niệm phật, thở dài một hơi.
Trên người Tam Khôi đột nhiên xuất hiện ánh sáng vàng, cả người như được dát một lớp vàng. Đại đao chém lên người hắn liền bị bật lên cao. Gã võ sĩ vung đao đã dốc hết sức, kết quả hai tay nứt miệng hổ, máu tươi nhuộm đỏ chuôi đao.
Tam Khôi trừng mắt nhìn gã võ sĩ, chế nhạo: "Kiểu gì? Không giết được ta đúng không, cái tính nết đó mà cũng dám động thủ? Đại vương của các ngươi đến cũng vô dụng!"
Tên võ sĩ kia giữ người bạn liều mạng lại, nói với vị hòa thượng trẻ: "Hòa thượng, sinh linh có linh tính sao có thể so với lũ vật ngu ngốc? Có người giết nhà ngươi một con gà, chẳng lẽ ngươi có thể giết người ta?"
Gã võ sĩ bị thương cũng vô cùng tức giận, quát vào mặt hòa thượng: "Đúng a, có người giẫm ngươi một cước, ngươi có thể giết cả nhà hắn sao?"
Lúc này, một phụ nữ cao lớn vạm vỡ từ trong thôn dân đi ra, chỉ vào hai gã võ sĩ mà quát: "Các ngươi giẫm ta một cước, bà đây sẽ giết cả nhà các ngươi! Chồng ta đánh mấy con thú rừng làm sao? Ai bảo nhà các ngươi có người không làm, đi làm súc sinh!"
Vệ Uyên nhìn người phụ nữ khí thế ngút trời không hề kém cạnh kia, chợt nhớ tới đây là vợ của thúc Tam Khôi, bà ta là nhân vật số hai trong thôn, chỉ sau trưởng thôn, ai cũng không dám đụng vào.
Một gã võ sĩ mặc kệ người phụ nữ, nói với hòa thượng: "Hòa thượng, ngươi nói xem?"
Vị hòa thượng trẻ tuổi chắp hai tay, nói: "Hắn cũng chỉ là vô tâm chi tội..."
Võ sĩ cười lạnh: "Tốt, tốt, tốt, vô tâm chi tội! Vô tâm giết người thì không phải giết người đúng không? Hòa thượng mà cũng nói ngụy biện! Hắn nếu không tham không giận, thì sao thiếu chủ nhà ta chết được? Ta không cãi được các ngươi, đành phải mời đại vương đến phân xử."
Hai gã võ sĩ bắn lên ánh vàng rồi bay đi.
Vệ Uyên hơi lo lắng, tiếp tục hỏi nhỏ cô gái: "Cái đại vương kia của bọn họ lợi hại lắm sao?"
"Không biết, mỗi lần đại vương lại khác nhau. Có người thì rất lợi hại, có người thì bình thường thôi."
Vệ Uyên cảm thấy câu trả lời của cô gái rất kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được điểm gì không đúng.
Mọi người trong thôn thấy võ sĩ đã đi rồi, bèn chuẩn bị ai về nhà nấy. Thợ săn Tam Khôi muốn nói gì đó với vị hòa thượng trẻ, nhưng bị người vợ kéo đi, miệng lải nhải không ngừng: "Pháp sư sẽ bảo vệ chúng ta, nếu không thì chúng ta hàng năm cung phụng nhiều thứ như vậy làm gì? Nuôi được mấy thằng choai choai chứ ít gì!"
Vệ Uyên vốn nghĩ là đại vương kia chắc phải ngày mai mới đến, nhưng thôn dân còn chưa kịp tản ra, thì bỗng dưng một vệt sáng vàng lớn từ không trung rơi xuống, một người đàn ông cao gầy, tóc bạc từ ánh vàng bước ra. Hắn cao khoảng hai trượng, phải cúi người xuống mới có thể nhìn thấy hòa thượng.
Lúc này, ánh vàng liên tục rơi xuống, từng gã võ sĩ xuất hiện, bao vây kín cả ngôi miếu nhỏ. Những gã võ sĩ này rõ ràng đều là hình người, không mang đặc điểm yêu quái nào, chỉ là cao lớn vạm vỡ khác thường, có người mặt đỏ rực, trợn tròn mắt, giống như tượng kim cương trong miếu.
Nguyệt Thánh Đại Vương nhìn vị hòa thượng trẻ, nói: "Liên Tâm, năm xưa ta và ngươi tranh luận bảy ngày, vốn tưởng rằng là bạn bè, không ngờ ngươi che chở những người này lại giết con trai duy nhất của ta, ha ha."
Hòa thượng thở dài một tiếng, nói: "Phàm nhân tâm trí bị che lấp, khó tránh khỏi có suy nghĩ sai lầm..."
"Chuyện đó để lát nữa nói, ta xem thử pháp lực của ngươi còn lại bao nhiêu đã!" Nguyệt Thánh Đại Vương bỗng rút trường đao ra khỏi vỏ, một đạo đao quang như sét xé trời, lóe lên một cái rồi biến mất!
Thợ săn Tam Khôi kêu lên một tiếng thảm thiết, ánh sáng vàng trên người hắn chậm hơn một nhịp, trên mặt đột nhiên xuất hiện một vết đao, mắt trái tóe ra máu tươi!
Nguyệt Thánh Đại Vương thu đao, lắc đầu thở dài: "Thật đáng tiếc, suýt chút nữa là có thể báo thù cho con trai ta."
Người phụ nữ vạm vỡ thấy Tam Khôi ôm mặt ngã xuống đất, liền phát điên, gào thét lao về phía Nguyệt Thánh Đại Vương, định liều mạng với hắn.
Đao quang trong tay Nguyệt Thánh Đại Vương lại lóe lên, nhưng lần này không thể chém ra lớp ánh vàng hộ thể của người phụ nữ, liền không ra tay nữa, chỉ ra hiệu cho hai gã võ sĩ ngăn cản bà ta.
Người phụ nữ có ánh vàng hộ thân, Nguyệt Thánh còn chém không thủng, thì võ sĩ làm sao bì kịp. Nhưng người phụ nữ lại là người phàm, căn bản không làm tổn thương được hai gã võ sĩ, hai bên cứ giằng co như vậy, chỉ là tiếng mắng của người phụ nữ càng ngày càng lớn, dường như không bao giờ cạn.
Nguyệt Thánh nhìn vị hòa thượng, nói: "Ngươi càng che chở bọn họ, họ càng làm bậy. Mọi hậu quả xấu đều do ngươi gánh hết, ta rất tò mò, ngươi có thể gánh đến khi nào? À, đúng, còn cả con cháu của ngươi đời đời kiếp kiếp, cũng phải gánh cùng ngươi. Ta càng tò mò hơn, lũ hậu thế của ngươi có biết số mệnh của chúng không? Bọn chúng có thực sự bằng lòng chia sẻ những nhân quả này cùng ngươi không? Hay là ngươi căn bản chưa nói cho chúng biết sự thật?"
Nguyệt Thánh lại nói: "Phàm nhân vô tri, sẽ nói nguyền rủa đến tám đời. Ha ha, nhưng là con cháu của ngươi, tám đời thì thấm vào đâu!"
Hắn liếc mắt nhìn từng người dân làng, như thể đang nhìn miếng thịt trên thớt. Mọi người lúc này cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, theo bản năng lùi lại vài bước. Đảo mắt nhìn một lượt, Nguyệt Thánh liền nhìn thấy Vệ Uyên và thiếu nữ.
"Hai kẻ này nom rất xứng đôi, ta ghét nhất những ai được nhân duyên viên mãn, cứ chém hai ngươi trước đã!" Nguyệt Thánh vừa dứt lời, trong tay lại xuất hiện một ánh đao sáng chói, bổ thẳng xuống đầu Vệ Uyên!
"Coong" một tiếng, Vệ Uyên hai tay ôm một cái đỉnh vàng rực, chặn được một nhát đao đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận