Long Tàng

Chương 582: Hiện đại hoá nông nghiệp

**Chương 582: Nông nghiệp hiện đại hóa**
Trở về Thanh Minh, Vệ Uyên luôn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, liền vội vã tới dược viên để xem xét tình hình của Hứa Văn Võ, tránh cho hắn lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Vừa vào pháp trận dược viên, Vệ Uyên lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, hôm nay cường độ trận pháp dường như đã yếu đi không ít. Hoặc là diện tích dược viên đã mở rộng rõ rệt, hoặc là vừa mới bị người công kích hay âm thầm phá hoại, dẫn đến trận pháp bị hao tổn.
Vệ Uyên dùng thần thức quét qua, thế mà không thể dò xét toàn bộ dược viên? Vệ Uyên khẽ giật mình, diện tích dược viên này đã được mở rộng gấp đôi, đây là có chuyện gì?
Hắn lại dùng thần thức quét qua, đã tìm được vị trí của Sừ Hòa Chân Nhân, thế là liền dịch chuyển tức thời tới đó.
Chỉ thấy Sừ Hòa Chân Nhân cùng Hứa Văn Võ đang ngồi dưới bóng mát của một gốc cổ thụ, phía dưới là thảm cỏ mềm mại như dệt bằng tơ vàng, chiếc bàn bày biện ở đó cũng được làm từ linh mộc 500 năm tuổi trở lên, trên bàn đặt một chiếc nồi lẩu bằng đồng đỏ. Trong nồi bốc khói nghi ngút, lão đạo cùng Hứa Văn Võ ngồi vây quanh bên cạnh bàn, đang ăn uống như gió cuốn.
Vệ Uyên nhìn kỹ lại, trên bàn không chỉ có hai người, còn có Hứa Thập Bát, chồn, mèo và rắn, ba người ba thú đang ăn đến quên cả trời đất.
Lúc này, trên bầu trời lấp lánh những điểm sáng rực rỡ, đây là đại trận chuyên dụng bảo vệ toàn bộ dược viên. Loại đại trận này cực kỳ đắt đỏ, Sừ Hòa Chân Nhân không thường sử dụng, hắn không biết mượn danh nghĩa gì, từ trong Kiến Mộc Điện lừa ra bộ đại trận trị giá trăm vạn này, bố trí tại Thanh Minh.
Sau đó Hoàng Vân Chân Quân tọa hóa ở đây, các vị tiền bối chủ sự của Kiến Mộc Điện cũng không nhắc lại chuyện bộ pháp trận này nữa, ngược lại còn đưa tới một nhóm cây giống linh mộc.
Hiện tại vị trí Chân Quân của Kiến Mộc Điện không công bố, phía dưới có chừng hai mươi mấy vị Chân Nhân, Pháp Tướng viên mãn cũng có 3-4 người, nhưng không ai đề cập đến vị trí điện chủ, cứ như vậy để trống.
Rất nhiều đệ tử trong điện đều đã biết, các Chân Nhân đang đợi một gốc tiên thụ hiếm thấy trên đời để kế thừa vị trí điện chủ.
Lão đạo "nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng", lúc này trong nồi lẩu đang nấu chính là nước linh tuyền, nhúng vào là những lát linh dược, đám người và thú ăn uống đến quên cả trời đất.
Thấy Vệ Uyên đến nơi, Sừ Hòa Chân Nhân lập tức chào hỏi mời nhập tọa, Phi Điêu thì trực tiếp nhảy tới trên vai Vệ Uyên, móng vuốt nhỏ không ngừng khoa tay. Nó vừa khoa tay múa chân vừa kêu, Vệ Uyên cuối cùng cũng hiểu ý của nó:
"Trong ruộng làm việc đám kia đồ thịt ăn thật ngon, ngươi nếu là thích mà nói, một hồi ta đi tha một con đến đây bàn."
Vệ Uyên thuận theo hướng ngón tay của Phi Điêu nhìn lại, liền thấy nơi đó là một mảnh đất mới khai khẩn lớn, gần như gấp đôi dược viên trước kia. Nhưng đột nhiên mở rộng lớn như vậy, đã vượt qua phạm vi linh điền tự có của Thanh Minh, linh khí ở khu vực biên giới mới mở rất mỏng manh, linh dược khó mà sống sót, không biết tại sao Sừ Hòa Chân Nhân lại mở rộng một mảnh đất lớn như vậy.
Sừ Hòa lão đạo dường như biết được suy nghĩ trong lòng Vệ Uyên, cười ha ha, thần bí móc ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt ở trước mặt Vệ Uyên. Vệ Uyên mở ra xem, liền thấy bên trong bày sáu cây giống nhỏ cỡ bàn tay, óng ánh như ngọc.
Vệ Uyên kinh ngạc không thể coi thường!
Những cây mầm này tên là linh lung ngọc thụ, sau khi trưởng thành có thể tự mình hấp thu thiên địa nguyên khí, biến vùng đất xung quanh thành linh điền. Loại ngọc thụ này là trang bị tối cao của dược viên, dược viên ở bản sơn của Thái Sơ Cung đều trồng loại cây này.
Linh lung ngọc thụ căn bản không có chỗ nào mua được, tất cả đều là do Chân Quân của Kiến Mộc Điện dựa vào bản mệnh thần thông nuôi dưỡng mới có thể sinh sôi. Hoàng Vân Chân Quân tọa hóa, Kiến Mộc Điện tạm thời đã mất đi sự truyền thừa của linh lung ngọc thụ. Sáu cây trên tay Sừ Hòa Chân Nhân, không chừng chính là kho hàng cuối cùng của Kiến Mộc Điện.
Vật này quá mức quý giá, Vệ Uyên nghiêm mặt nói: "Đây là làm sao tới?"
Sừ Hòa Chân Nhân cũng biết không phải lúc đùa giỡn, nói: "Sư tổ trước khi tọa hóa, cố ý đem cái hộp gỗ nhỏ này giao cho ta, bảo ta một ngày kia cảm thấy thời cơ thích hợp thì lấy ra dùng. Hôm nay ta và Văn Võ huynh đệ đàm luận đặc biệt hợp ý, tâm huyết dâng trào, liền biết nên bắt đầu dùng bảo hạp này."
Vệ Uyên liền nhìn về phía Hứa Văn Võ, không biết gia hỏa này lại nói những thứ gì. Hứa Văn Võ cũng có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Ta cùng Sừ Hòa đại ca hàn huyên một chút về cái gì là hiện đại hoá nông nghiệp, sau đó càng trò chuyện càng ăn ý, đại ca liền mở rộng đại trận, sau đó quyết định sáng lập cái địa phương này."
Vệ Uyên vừa định nói một mảnh đất lớn như vậy, gần như đã có một vạn mẫu, chỉ có chút nhân lực này thì làm sao sáng lập? Nhưng vào lúc này, từ xa tiếng oanh minh vang lên, một cột khói thẳng lên không trung.
Vệ Uyên phóng tầm mắt nhìn tới, liền thấy chiếc tiêm thức chiến xa của Hứa Văn Võ đang chầm chậm lái tới, sau xe hào quang lượn lờ, thế mà kéo theo một cái giá đỡ, phía trên song song cắm tám thanh tiên kiếm. Chiến xa đi ở phía trước, tám thanh tiên kiếm ở ngay phía sau xới đất.
Tiên kiếm không ngừng phóng ra kiếm khí, chỉ trong một hơi thở liền có thể lật tung một vùng đất rộng một trượng, sâu bảy thước. Tám thanh kiếm này của lão đạo, g·iết địch thì không được, nhưng xới đất đúng là "đại tài tiểu dụng".
Ở phía sau kiếm cày, còn đi theo một đám đồn chuột không biết chủng loại, từng con lông da lóe u quang, rõ ràng không phải phàm thú. Đám đồn chuột này chừng mấy trăm con, lớn thì to bằng con ngựa con, nhỏ chỉ bằng nắm đấm. Chúng chui ra chui vào trong đám đất đã được tiên kiếm cày qua, động tác dị thường linh hoạt, lật đất đến nhỏ vụn.
Lão đạo để lại kiếm khí trong đất thì bị đám đồn chuột này ăn sạch, nơi chúng chui qua, độ phì nhiêu của đất đai tăng lên rõ rệt, linh khí cũng nồng đậm hơn không ít. Xem ra những con đồn chuột này trời sinh bản năng chính là chăm sóc linh dược linh thảo, sau đó lấy linh quả hạt cỏ làm thức ăn.
Phía sau đàn chuột, đi theo mười mấy tên tu sĩ. Mấy vị đồng môn của Sừ Hòa Chân Nhân đi ở phía trước, không ngừng đưa hạt giống hoặc mầm thuốc trong tay cắm xuống đất, phía sau đi theo một loạt tu sĩ tưới nước, sau đó lại một loạt tu sĩ phụ trách phóng ra đạo pháp, kích thích linh dược sinh trưởng.
Một đội người như vậy chầm chậm đi tới, khai khẩn, trồng trọt, chăm sóc, một bước đúng chỗ, một dải dược viên rộng tám trượng liền kéo dài đến đây.
Sừ Hòa Chân Nhân và Hứa Văn Võ xem ra đang ăn uống hưởng thụ, nhưng trên thực tế đạo cơ đều đang làm việc, bữa cơm này ăn đến hùng hồn, không có chút nào gánh nặng trong lòng.
Vệ Uyên nhìn hiệu suất này, khoảng mười ngày là có thể khai hoang xong toàn bộ mảnh đất, đến lúc đó lại trồng linh lung ngọc thụ, không cần đến mấy năm, nơi này sẽ là một mảnh dược viên thượng phẩm, mà quy mô đã bằng một phần mười bản sơn của Thái Sơ Cung. Bản sơn của Thái Sơ Cung đã tích lũy hơn ba nghìn năm, tọa hóa nhiều vị Tiên Quân, mới có quy mô như ngày hôm nay.
Cầm chiếc bảo hạp trong tay, trong lòng Vệ Uyên đột nhiên có chút chua xót.
Hắn hiểu được, đây thật ra là Hoàng Vân Chân Quân không yên lòng Sừ Hòa, cho nên mới mượn tay Sừ Hòa đem những ngọc thụ này giao cho mình. Bằng vào công pháp này cực khổ, ngày sau bất luận Thanh Minh phát triển như thế nào, luôn có thể có chỗ cho Sừ Hòa.
Vệ Uyên cũng không nói toạc việc này, ngồi xuống nếm thử mấy ngụm món ăn, sau đó hỏi hai người đã nghĩ ra phương pháp này như thế nào.
Sừ Hòa Chân Nhân tiện thể nói: "Lão đạo không phải vừa mới xem qua xưởng dệt máy sao? Lúc ấy liền tràn đầy cảm xúc, nghĩ đến câu nói về sản xuất quy mô lớn trong tài liệu của Văn Võ huynh đệ. Vừa vặn Văn Võ huynh đệ nói đến hiện đại hóa nông nghiệp, dược viên này chẳng phải chính là nông nghiệp?
Cái gọi là hiện đại hóa nông nghiệp ở thế giới bên ngoài, hạch tâm là máy kéo. Vừa vặn pháp tướng của Văn Võ tiểu huynh đệ cũng có thể làm máy kéo sử dụng, lão đạo ta làm thêm cái cày, kêu gọi các bạn đồng môn giúp đỡ, cùng với mấy vị đạo cơ mới tấn cấp cảnh giới cần cù, liền đại khái không sai biệt lắm.
Chỉ là làm như vậy dễ đói, chúng ta cứ cách một canh giờ là phải ăn một bữa. Uy, Miêu huynh, ngươi làm cái gì? Ngươi đã tha ba con đồn chuột rồi! Còn muốn bọn chúng làm việc đâu, không thể ăn hết!"
Mèo bất đắc dĩ trở lại trên bàn, thỉnh thoảng nhìn đám đồn chuột chui ra chui vào trong đất, đã không còn tâm trạng dùng bữa.
"Nhóm dược viên này nên trồng loại gì thì tương đối phù hợp?" Vệ Uyên tiếp tục hỏi.
Sừ Hòa Chân Nhân nói: "Ta đã thương lượng với Từ Hận Thủy, dược viên này mới mở, thời gian quá ngắn, linh khí không đủ, không có được dược liệu cao cấp. Cho nên trước mắt, thích hợp nhất là trồng ngũ hành linh sâm, những linh sâm này chỉ cần qua trăm năm, chính là dược liệu tam giai. Thủy mộc linh sâm đặc biệt thích hợp với hoàn cảnh thiên địa nơi này, thổ linh sâm cũng có thể gia tăng hiệu quả, đều là những lựa chọn tốt."
Vệ Uyên cố gắng nhớ lại kiến thức hạn hẹp của mình về dược liệu và đan dược, tu tiên giới thống nhất lấy đan dược làm chủ, phẩm cấp của dược liệu đi theo đan dược. Dược liệu của nhất giai đan dược đối ứng với chú thể, nhị giai là đan dược đạo cơ, 3-4 phần tương ứng với Pháp Tướng, Ngự Cảnh, sau khi tâm tướng thế giới của Ngự Cảnh hiển hóa, lên trên nữa chính là tiên đan.
Ngũ hành linh sâm có thể cung cấp linh khí tinh thuần, là phụ dược quan trọng của rất nhiều đan dược, có khi có thể trực tiếp thay thế chủ dược. Ngũ hành linh sâm 20 năm chính là nhị giai, trăm năm trở lên chính là tam giai. Tam giai ngũ hành linh sâm chính là một trong những loại tiền tệ thông hành trong tu tiên giới, nhiều khi còn dùng tốt hơn tiên ngân.
Khi Vệ Uyên mới sáng lập dược viên, đã trồng số lượng lớn ngũ hành linh sâm. Ở khu trung tâm của chủ dược viên Thanh Minh trồng một nhóm ngũ hành linh sâm, với tốc độ sinh trưởng gấp hơn mười lần, hiện tại cũng đã có dược tính 60-70 năm.
Vệ Uyên đương nhiên sẽ không phản đối việc trồng ngũ hành linh sâm, đây còn là do Từ Hận Thủy đề nghị, loại dược liệu nào bán chạy, chủ yếu vẫn phải do luyện đan quyết định.
Chỉ là một loại chính là một vạn mẫu sao? Vệ Uyên cảm thấy, có lẽ về sau ngũ hành linh sâm của Thanh Minh phải bán theo cân.
Nghe Sừ Hòa lão đạo nói xong tư tưởng, Vệ Uyên trầm ngâm một lát, hỏi: "Trồng những linh sâm này, đối với pháp tướng của ngươi có trợ giúp không?"
Sừ Hòa lão đạo nói: "Có chút trợ giúp, nhưng không nhiều. Bất quá có minh tinh sung túc, ta đã không cần nó nữa. Đến, lại nhìn pháp tướng của ta!"
Sừ Hòa lão đạo nói xong liền hiển hóa ra pháp tướng. Bình thường Vệ Uyên nhìn thấy đều là tám thanh tiên kiếm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp tướng hoàn chỉnh của Sừ Hòa Chân Nhân.
Pháp tướng của lão đạo hết sức kỳ lạ, trung tâm là một tòa ngọc đài kiếm tòa, phía trên là tám khung kiếm, nhưng giờ phút này chỉ có khung kiếm, pháp kiếm đều ở bên ngoài cày ruộng.
Xung quanh kiếm tòa, chính là những mảng rừng rậm đen vặn vẹo, trong rừng âm khí tràn ngập, lúc nào cũng có oán linh lệ quỷ ẩn hiện, trên đất cỏ non từng cây đều dữ tợn đáng sợ, không ngừng phun ra hắc khí, sinh linh bình thường ngửi được liền sẽ ngã xuống ngay tại chỗ, sau đó trở thành thức ăn cho cỏ non.
Nhìn mảnh rừng rậm sát khí trùng thiên, ma ảnh lay động này, muốn nói lão đạo không phải ma tu, chỉ sợ không có mấy người tin. Nhưng ngoại trừ vẻ bề ngoài không có chút tiên khí nào, linh tính của pháp tướng lão đạo cực tốt, chính là so với ma sâm, cái kiếm tòa kia thật sự không được thu hút cho lắm, pháp tướng này có chút "khách át chủ".
Nhìn qua pháp tướng của Sừ Hòa, trong lòng Vệ Uyên hiểu rõ, thoáng có thêm một hai phần chắc chắn.
Hoàng Vân tổ sư đưa ra sáu cây linh lung ngọc thụ, không chỉ riêng là chiếu cố, mà còn hy vọng con đường của Sừ Hòa lão đạo có thể kéo dài thêm một bước. Vệ Uyên luôn tuân theo nguyên tắc "vô công bất thụ lộc", tự nhiên là hiểu ý của Hoàng Vân Chân Quân.
Lúc này trong lòng hiểu rõ, Vệ Uyên liền rời khỏi dược viên, đi thị sát tình hình mở ruộng. Việc mua lại ruộng đất của các lưu dân ở nhóm bên trên tiến hành rất thuận lợi, trăm vạn mẫu ruộng ở kỳ thứ sáu đã khai khẩn được hơn mười vạn mẫu, tiến độ dần dần tăng tốc, cống hiến nhân đạo khí vận cho Vệ Uyên cũng ngày càng nhiều.
Vệ Uyên sau khi xem xong rất hài lòng, lại tuần sát qua mấy tòa thành thị, thực sự không có gì đáng xem, cũng không có ai có thể nói chuyện, liền chuẩn bị đến U Hàn Giới một chuyến, xem hai tên gia hỏa kia có dị động gì không.
Nhưng vào lúc này, có tu sĩ đến báo, thương đội của Hoang Tổ bộ lạc đã đến. Vệ Uyên có chút kỳ quái, mình còn chưa để cho nhân tế bái Thiên Ngữ, làm sao thương đội đã đến? Chẳng lẽ có người sau lưng mình vụng trộm tế bái?
Vệ Uyên bay thẳng đến chỗ biên giới, liền thấy Thiên Ngữ được hai mỹ nhân Vu tộc đỡ, chậm rãi bước xuống từ chiếc xe ngựa hoa lệ, phía sau còn có hai mỹ nhân nâng đuôi dài của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận