Long Tàng

Long Tàng - Chương 336: Tiên nhân chi tranh (1) (length: 7879)

Đám người im lặng, vậy mà không ai có ý kiến khác, cứ như vậy thông qua được.
Tình huống như thế nào? Như vậy khác thường, Vệ Uyên trong lòng cũng có chút run sợ.
Tôn Vũ vỗ vỗ vai hắn, thở dài: "Trời sinh kiếm thể, sinh trưởng cực nhanh, tự mang truyền thừa... Giới Chủ đại nhân hãy cứ hảo hảo tu luyện đi, tương lai nàng trưởng thành biết là ngươi đặt tên cho nàng, sợ là muốn khi sư diệt tổ."
"Chờ một chút, ta chỉ là nói bừa thôi! Còn muốn một cái..."
Tất cả mọi người không để ý tới Vệ Uyên, bắt đầu thảo luận tiếp một chủ đề khác.
"Hai đứa bé may mắn còn sống sót kia thế nào?"
Tôn Vũ nói: "Tư chất xem như không tệ, tương lai có lẽ cũng là tiên cơ."
Sừ Hòa Chân Nhân vuốt râu nói: "Mặc dù ta không biết đây là bí pháp gì, nhưng hiển nhiên nó là đem sinh cơ khí vận của hàng ngàn đứa trẻ ngưng tụ lại vào cuối cùng ba đứa, sau đó lại chọn ra một đứa mạnh nhất, còn lại hai đứa đều là tư lương để thành đạo. Đám trẻ này vốn dĩ đã là vạn người không được một người có tư chất tốt, hiện tại hậu đại lại là ngàn chọn một, hai đứa nhóc kia cũng là thiên tài ngàn vạn người mới có!"
Sau cơn phong ba, các tu sĩ ai về đường nấy, tiếp tục công việc của mình.
Kỳ thật ngàn vạn người có lẽ có thể ra một tiên cơ, nhưng tuyệt đối không thể ra được một Tiên Thiên Đạo Thể, càng không thể ra một Tiên Thiên Đạo Thể thêm hai tiên cơ. Điều này một phần là do mấy vạn thiếu niên nhà Hứa đều có huyết mạch Tiên Quân, một phần khác Vệ Uyên hoài nghi có liên quan đến Hứa Văn Võ, nếu không tiểu nha đầu trời sinh kiếm thể kia sẽ không câu đầu tiên đã gọi cha, lúc nàng thấy Vệ Uyên mặt thì đầy khinh thường.
Bất quá tiểu nha đầu có chút bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, Vệ Uyên và Trương Sinh vừa lộ ra tiên kiếm, nàng lập tức đã sợ rồi, ngoan ngoãn cho ôm.
Chiều tối ngày thứ hai, Hứa Văn Võ đột nhiên đến tìm Vệ Uyên, câu đầu tiên vừa gặp mặt là: "Ta đột phá rồi!"
Vệ Uyên cẩn thận kiểm tra, phát hiện xương cốt toàn thân Hứa Văn Võ đã hoàn toàn biến đổi, giờ đã thành màu xanh biếc, chất như ngọc, khiến khí chất cả người hắn đều thay đổi. Tuy vẫn còn là người mập mạp, nhưng bây giờ là mập mạp không linh.
Hứa Văn Võ thế mà đoán cốt đại thành, thức hải sơ khai, bước vào Luyện Thần rồi.
Sau khi kiểm tra, mặc dù không có nói thạch các thứ, nhưng bằng mắt thường cũng thấy rõ căn cốt của Hứa Văn Võ được cải thiện đáng kể, có thể nói là thoát thai hoán cốt. Xem ra việc này phần lớn có liên quan đến bé gái bẻ Thanh Liên, không ngờ đóa sen xanh kia lại hiệu quả rõ rệt như vậy.
Trên đời này đắt giá nhất chính là những bảo vật giúp cải thiện tư chất, ai cũng không nghĩ đến lúc bé gái sinh ra lại kết hợp cùng Thanh Liên, hóa thành kỳ trân hiếm có, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Vệ Uyên lên tiếng: "Xem ra ngươi được con gái hưởng không ít lộc. À đúng rồi, tư chất của ngươi không còn như trước, vậy thì quá tốt rồi, có thể đổi công pháp khác, tiếp theo ngươi cứ luyện cái này đi."
Vệ Uyên đưa tới Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ. Hứa Văn Võ như nhặt được chí bảo, vui vẻ đi, lúc đi còn quên hỏi con gái tên gì.
Sau khi đưa Hứa Văn Võ đi, Vệ Uyên lại suy nghĩ toàn bộ sự việc một lần, lần này cẩn thận hồi tưởng, xem xét từng chi tiết.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều quỷ dị, dưới lòng đất bày bố lớn như vậy, mấy vạn thiếu nam thiếu nữ còn sống, dù là vì bị câu hồn mà không thể rời đi, phải bỏ mặc, nhưng triệt để phá hủy không gian dưới đất đối với Tiên Quân cũng không khó, bất quá chỉ là một chiêu, tại sao lại muốn giữ lại nó?
Mảnh vỡ động thiên rơi xuống đất, vị trí cũng không khó tìm, ngay cả Vệ Uyên còn tìm được, nhà Hứa trước kia chiếm cứ khu vực đổ nát này lâu như vậy, tự nhiên cũng tìm thấy.
Hứa Thập Thất và Hứa Tân Y tuy lợi hại, nhưng không phải vô địch, chỉ cần một Pháp Tướng lợi hại cầm pháp bảo phòng ngự được một kích của Tiên Quân tiến vào động thiên, liền có thể diệt sát bọn hắn.
Mà khi Vệ Uyên sau khi tiến vào, Hứa Thập Thất thật sự muốn giết hắn, nếu không phải Vệ Uyên có thiếu nữ âm dương, sợ rằng đã chết cả người lẫn đạo. Dù về sau có truyền kiếm, nhưng Vệ Uyên kết luận, trước kia Hứa Thập Thất thật tâm muốn giết mình.
Những thiếu niên nhà Hứa kia chắc chắn vẫn còn chuẩn bị sau, không biết là cái gì, khi nào thì phát tác.
Vệ Uyên càng nghĩ càng cảm thấy có chút tâm thần không tập trung, thế là lấy ra một mai rùa, lấy Phi Dạ Tru Tiên Kiếm đâm vào, "bộp" một tiếng, mai rùa vỡ ra thành từng mảnh, trong khoảnh khắc Vệ Uyên dường như thấy máu tươi từ chỗ mai rùa bị cắt chảy ra!
Dấu hiệu này trong sách cũng không ghi, nhưng theo trực giác cũng biết đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Vệ Uyên đi ra khỏi phòng, ngước nhìn trời cao, lúc này sắp đến hoàng hôn, trên không một vùng mây đỏ rực như lửa cháy, tà dương vừa lớn lại đỏ. Bên kia mặt trăng tròn đã hiện, nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng.
Ngoài vũ trụ.
Một nơi nào đó không ai hay biết, đang không ngừng diễn ra đủ loại cảnh tượng quỷ dị khó hiểu.
Trong hư không quanh quẩn tiếng nỉ non không thể nào hình dung, không biết đang nói gì, nhưng lại có một lực lượng khiến người ta điên cuồng. Tiếng nỉ non khe khẽ duy trì liên tục không lâu, đại địa sẽ nứt ra, núi non sụp đổ, hồ lớn không hiểu sao khô cạn.
Trong vùng hư không này, vô số thế giới không ngừng hiện ra, đan xen lẫn nhau, tất cả đều vặn vẹo không còn hình dạng. Mười con móng vuốt Cự Ưng từ trên trời đáp xuống, xé Cự Mãng dưới đất thành nhiều mảnh, nhưng lập tức một người khổng lồ không đầu vung rìu lớn, chặt đứt cánh của Cự Ưng.
Trên không đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, ép tất cả mọi thứ thành một mảnh mỏng, ngay sau đó núi đá quay ngược về, tụ lại thành quái thú bằng đá, lắc lư bay lên trời.
Những thứ kỳ quái khác nhau, tiên nhân yêu ma hỗn chiến, lại có hư không xuất hiện liên tục, giống như từng sợi tơ đen phiêu động, bất kể là cái gì, chỉ cần bị quét trúng liền sẽ tan biến vào hư vô.
Hàng ngàn hàng vạn thế giới sinh ra rồi lại diệt vong, vô số sinh linh liều chết chém giết.
Ở hai đầu của vùng trời này, đều có một thân ảnh cao lớn uy nghi, lớn đến mức không thể hình dung được, dãy núi vạn trượng cũng không bằng một ngón tay của bọn họ. Bọn họ ngồi đối diện nhau, mỗi phút mỗi giây đều có vô số thế giới được tạo ra, bù trừ cho nhau.
Tất cả những vật hữu hình hay vô hình đều vặn vẹo, biến đổi, chẳng biết lúc nào sẽ hủy diệt. Có những thứ đã tồn tại rất lâu, ví dụ như người khổng lồ không đầu, có thì chỉ sống được trong một khoảnh khắc, như con Cự Mãng bị xé xác.
Trong hư không, lại sinh ra những thứ quỷ dị không thể hiểu được, chúng vô hình vô chất, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, thậm chí hai vị tiên nhân cũng phải vội vàng dịch chuyển vị trí vài lần.
Đây chính là cuộc chiến giữa các tiên nhân, là cuộc quyết đấu giữa các chủng tộc tuyệt đối, là cuộc quyết đấu của vô số thế giới.
Một vị tiên nhân mặt mày gầy gò, khí tức quanh người lộ rõ sự mục nát và suy bại, thế giới hắn tạo ra phần lớn là truyền nọc độc khắp nơi, hoặc là vực thẳm tử địa tràn đầy lôi hỏa. Sinh linh trong những thế giới này đều hung ác độc địa, vặn vẹo quái dị.
Một vị tiên nhân khác thì mang đầy thanh khí, từng vòng mặt trời đỏ không ngừng bốc lên quanh người, vô số thượng cổ chủng tộc đã sớm tuyệt diệt không ngừng xông ra từ hư vô, cùng đối phương chém giết.
Số lượng thế giới của hắn tạo ra còn thua xa đối phương, nhưng đều là những thế giới tràn đầy sinh cơ, người khổng lồ không đầu cầm búa kia còn không biết đã chém nổ bao nhiêu vực thẳm tử địa.
Tiên nhân trẻ tuổi mở lời: "Vạn Cổ huynh, thắng bại đã định rồi, hà tất chấp nhất?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận