Long Tàng

Long Tàng - Chương 136: Thu hoạch (length: 13737)

Hiểu Ngư cắn răng, hung ác nhiều lần trong lòng mới dùng sức vừa gảy, nhổ cái đỉnh nhỏ xuống. Bên trên thân đỉnh vẫn còn dính đầy những mảng thịt cháy đen.
Vệ Uyên khẽ hừ một tiếng. Lúc này sau lưng hắn, miệng vết thương là một cái hố than sâu hoắm, huyết nhục đều bị đốt cháy khét, dùng nó để phủ kín vết thương.
Nhìn thấy vết thương này, mắt Hiểu Ngư có chút chua xót. Nếu không phải Vệ Uyên thay hắn ngăn cản lần này, với thể chất của Hiểu Ngư thì dù không chết cũng bị thương đến đạo cơ, kiếp này vô vọng thành tiên.
Lúc này Vệ Uyên cảm thấy từng đợt suy yếu, trong thân thể càng như có ngọn lửa dữ dội thiêu đốt, trong lồng ngực có một đoàn khí tức xanh lục nồng đậm chiếm cứ.
Lúc này, tim Vệ Uyên nát gần một nửa, một nửa lá phổi nát toàn bộ, xương ức và xương sống ở giữa bị đứt, nội tạng đã rối tinh rối mù. Đoàn khí tức xanh lục kia càng không ngừng ăn mòn mọi thứ xung quanh.
Cũng may nhục thân Vệ Uyên cực mạnh, lại có thêm lực lượng huyền sinh từ giáp mộc trong giới vực, hiện tại sinh cơ trong cơ thể đã nồng đậm đến mức đáng sợ, rất nhiều mảnh tạng khí nhỏ bé đang tự mình di động, xuyên qua không ngừng, bận rộn tìm vị trí thích hợp để gắn vào, một lần nữa biến thành một bộ phận hoàn chỉnh của khí quan.
Nếu sinh cơ không đổi, những hạt nhỏ rơi ra bên ngoài kia, ai biết chúng có tự mọc ra thứ gì không.
Đoàn khí tức màu xanh sẫm cực kỳ bá đạo âm độc, nhưng giờ phút này bị Thanh Minh cùng nhục thân song trọng áp chế, cũng đang bị chậm rãi bào mòn. Nếu Vệ Uyên triệu tập được nhiều sinh huyền lực hơn tập trung vào bản thân, thương thế sẽ mau lành hơn. Nhưng tất cả sinh huyền lực có thể điều động trong giới vực đều tập trung vào hơn 10 tu sĩ bị trọng thương. Thương thế của bọn họ quá nặng, nếu mất đi sinh huyền lực, sẽ chết ngay lập tức.
"Kiên nhẫn một chút." Hiểu Ngư rút pháp kiếm, từ từ cắt những phần thịt cháy của Vệ Uyên, rồi tán bột một viên thuốc trị thương bí chế của Hiểu gia, thổi vào vết thương.
Thuốc bột này cực kỳ thần hiệu, rắc tới đâu liền thấy huyết nhục sinh trưởng tới đó. Rồi những hạt thuốc bột cũng tự lớn lên, liên kết với nhau, trong nháy mắt biến thành một tấm lưới màu trắng sữa, phong kín toàn bộ vết thương. Thấy khí tức Vệ Uyên ổn định, sinh cơ dần tăng lên, Hiểu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
Vật bắn thủng thân thể Vệ Uyên giờ phút này đang nằm trên bàn, đó là một cái răng thằn lằn, gần như trong suốt, bên trong có một con thằn lằn màu xanh lá nhỏ đang qua lại di động.
Răng này hẳn là một bộ phận bản thể của Đại Vu kia, được luyện thành pháp bảo, một kích toàn lực uy lực vô tận, ngay cả nhục thân mang trọng giáp của Vệ Uyên cũng không đỡ nổi. Cũng là do nhục thân Vệ Uyên cực mạnh, nếu đòn này rơi vào Hiểu Ngư, trong nháy mắt có thể nổ nát hết tạng phủ, có khi trực tiếp làm pháp thân nổ thành hai đoạn, trọng thương thức hải đạo cơ.
Vệ Uyên cử động thân thể một chút, cảm thấy vết thương đã khống chế được, đoàn khí tức màu xanh sẫm trong cơ thể cũng đang chậm rãi giảm bớt, liền mặc áo đứng dậy, nói: "Được rồi, bên ngoài còn có người cần cứu."
Hiểu Ngư gật đầu, theo Vệ Uyên rời đỉnh núi, cùng nhau đi cứu chữa những tu sĩ bị thương nặng.
Trong trận chiến này, Hứa Uyển Nhi và Vân Phỉ Phỉ đều may mắn không bị thương nặng, nên hai người dẫn theo vài tu sĩ đi kiểm tra chiến trường. Cái gọi là kiểm tra chiến trường, chủ yếu là bồi thêm đòn với chiến sĩ Vu tộc bị thương nặng.
Vu tộc có chế độ đẳng cấp cổ xưa và nghiêm khắc, tất cả vu pháp, truyền thừa và lịch sử đều do Vu sĩ và quý tộc nắm giữ, phần lớn chiến sĩ Vu tộc bình thường còn không biết chữ, chiến đấu hoàn toàn dựa vào lệnh của cấp trên. Những người này dù có bắt làm tù binh cũng không hỏi được thông tin gì, hơn nữa bọn họ coi cái chết như không, cho rằng sau khi chết sẽ vào thần quốc của Vu Thần hưởng phúc, vì vậy rất ít người chịu đầu hàng.
Nên phần lớn tu sĩ Tây Vực đều quen việc giết hết Vu tộc trọng thương trong khi dọn dẹp chiến trường. So ra, quý tộc và Vu sĩ lại càng dễ đầu hàng, một khi bại trận bị bắt, bộ tộc sẽ chịu bỏ tiền ra chuộc bọn họ về.
Chiến quả rất nhanh được thống kê, trận chiến này tu sĩ nhân tộc chết hơn 60 người, hiện tại chỉ còn lại 120 người.
Bên Vu tộc tổn thất gần 5000 chiến sĩ thông thường, trong đó bao gồm 1000 kỵ sĩ Độc Tích tinh nhuệ. Quý tộc và Vu sĩ đạo cơ cảnh bị giết 12 người, 4 người bị bắt. Về cơ bản đạo cơ Vu tộc đều chết dưới tay Đại sư tỷ, sau đó Vân Phỉ Phỉ và Hứa Uyển Nhi mỗi người giết thêm một người.
Chiến quả này khiến Vệ Uyên có chút bất ngờ, Hứa Uyển Nhi nhìn có vẻ an ổn, không màng danh lợi, lại có thể trảm địch mạnh.
Thu hoạch lớn nhất trong trận chiến này tất nhiên là việc chém giết 1 Đại Vu.
Đại Vu này hoàn toàn khác với những người Vệ Uyên đã từng giết trước đây, hắn không giỏi chú pháp, nhục thân cũng không mạnh, nhưng tốc độ cực nhanh, xuất thủ uy lực cực lớn. Thuần xét nhục thân mà nói, hiện tại Vệ Uyên là người đứng đầu đám người, ngay cả Kỷ Lưu Ly còn kém một bậc. Một kích của răng thằn lằn mà đến Vệ Uyên còn không đỡ được, thì những người khác càng không ngăn nổi.
Đại Vu này có hình thể rất nhỏ, tốc độ rất nhanh, do đó khi đối mặt với đạo thuật có phạm vi thì tương đối có lợi, một đấu một cũng khó có thể khóa chặt được hắn. Chỉ là vận khí hắn không tốt, gặp phải Trấn Ma Cửu Trọng Tháp phong trấn đệ nhất, trong nháy mắt tốc độ bị lột đi hơn phân nửa, tương đương với bị phế đi hơn phân nửa võ công.
Đại Vu mất tốc độ, lại bị Bảo Vân dẫn dắt khí cơ, điên cuồng tấn công cây Thanh Minh Thất Diệu Bảo Thụ, kết quả cho Trương Sinh đủ thời gian để phát động kiếm trận, ăn đủ bốn kiếm, suýt chút nữa phải vẫn lạc tại chỗ.
Cuối cùng khi bỏ chạy lại vừa khéo chọn vị trí có Vệ Uyên, đụng ngay vào tay Vệ Uyên. Vệ Uyên tuy mới sơ thành đạo cơ, nhưng lại không sợ uy áp của Thiên Vu, khiến cho đoàn khí tức Thiên Vu cuối cùng bảo mệnh mất đi hơn phân nửa tác dụng. Cuối cùng, Vệ Uyên còn có nhánh cây Nguyệt Quế Tiên Thụ, đây là tiên vật chân chính, vị cách còn cao hơn cả Thiên Vu bình thường, một kích đã phá tan pháp tướng.
Đại Vu này có thể nói là xui xẻo đến cực điểm, nếu vận may của hắn tốt hơn chút nữa, hoặc sớm dùng thủ đoạn bảo mệnh, đều có thể thoát chết. Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác hắn lại chọn phương hướng đào tẩu về phía tây, nơi có Vệ Uyên, mà lẽ ra có thể trốn về hướng đông, hoặc đi về phía nam, bắc, tuy phải đi đường xa hơn nhưng không ai có thể ngăn cản hắn.
Đây là tác dụng của phong thủy trận mà Kỷ Lưu Ly bố trí, công của khí cơ Bảo Vân dẫn dắt cũng có gần một nửa. Lúc chết, Đại Vu này có thể nói không biết mình thực sự chết vì cái gì.
Một lát sau Bảo Vân và Kỷ Lưu Ly truy sát tàn quân trở về, Hứa Uyển Nhi và Vân Phỉ Phỉ tự dẫn người đi dọn dẹp chiến trường.
Mấy người Thái Sơ Cung lại tụ tập ở đỉnh núi, bắt đầu phục bàn trận chiến. Lúc này trong phòng có thêm một bệ đá, trên đó là xác thằn lằn đã bị chia làm ba đoạn.
Nhìn thi thể Đại Vu, Hiểu Ngư bỗng nhiên thở dài: "Thật khó giết."
Trước kia hắn đi lịch luyện đều có tiền bối cao tu trong nhà bảo vệ, cùng lắm chỉ gặp địch nhân đạo cơ hậu kỳ, còn chưa từng chính diện giao thủ với pháp tướng. Trận chiến này, Hiểu Ngư mới thực sự biết rõ sự nguy hiểm khi chiến đấu với dị tộc, nếu không có Vệ Uyên hai lần thay hắn cản đòn trí mạng, có lẽ giờ này Hiểu Ngư ngay cả mạng cũng không còn.
Trương Sinh cũng gật đầu, nói: "Người này tuy tu vi không tính cao, nhưng hẳn là Đại Vu cực kỳ khó giết. Thằn lằn luôn nổi tiếng là mạng lớn, quả nhiên danh bất hư truyền, ăn của ta bốn kiếm mà vẫn chưa chết."
Kỷ Lưu Ly nói: "Thanh kiếm thứ tư của ngươi còn kém một nửa đâu, nếu dưỡng thành hoàn toàn thì có thể trực tiếp chém."
Trương Sinh vẫn lắc đầu: "Tốc độ của nó quá nhanh, ta lại thiếu thủ đoạn trấn áp, một đấu một mà nói ta không giữ chân được nó. Trừ khi chính nó muốn chết, quyết cùng ta tử chiến."
Chủ đề đến đây, Vệ Uyên biết không thể nói tiếp nữa. Cái gọi là thủ đoạn trấn áp, ngoài Trấn Ma Cửu Trọng Tháp thuộc loại đạo cơ tiên thiên thì đều dựa vào pháp bảo trận bàn, thứ nào cũng có giá trên trời. Trận chiến này sư phụ còn thiếu chút nữa là hoàn thành toàn bộ công, tâm tình hẳn là không tốt. Tiếp tục nói những chuyện liên quan đến tiền dễ làm người ta cáu kỉnh.
Nên Vệ Uyên liền đổi chủ đề: "Nó lòng nghi ngờ thật nặng, không phải ta cố ý chịu một đòn của nó, e là nó không chịu xuất hiện."
Kỷ Lưu Ly liếc nhìn Vệ Uyên, nói: "Vẫn là Tiểu Vệ Uyên khí vận có tác dụng. Tên kia vốn là người cực kỳ cẩn thận, kết quả vẫn bị câu ra được. Khí vận kia còn không?"
Vệ Uyên do dự một chút, nói: "Hiện tại thì không có. Nhưng nếu có nguyên thần của Đại Vu, có lẽ vẫn còn."
Vừa rồi pháp tướng thằn lằn vỡ nát, nguyên thần liền bị Trấn Ma Cửu Trọng Tháp lấy đi. Vệ Uyên dù muốn nhưng không thể giật đồ với Đại sư tỷ. Ngoài ra, giữa tháng bóng ma cũng không biểu lộ hứng thú gì, nên Vệ Uyên cũng không kiên trì.
Vì vậy khi chủ đề tới đây, Vệ Uyên mới thuận thế nhắc tới.
Kỷ Lưu Ly nói: "Nguyên thần của nó tàn tạ không chịu nổi, chất lượng cực kém, theo lý thì không nên a! E là trước kia từng bị trọng thương. Nhưng nói thế nào cũng là nguyên thần của Đại Vu, vị cách vẫn còn, nên ta vẫn còn có tác dụng lớn. Tổ sư dạo gần đây rất hứng thú với việc thả câu bằng khí vận, đang nghiên cứu những pháp môn liên quan."
"Ta định xin mời tổ sư ra tay, xem có thể dùng nó luyện thành bảo vật thả câu khí vận không, chúng ta muốn đi chuyên môn câu Đại Vu."
Đây chính là một mối làm ăn lời bốn, Vệ Uyên đã nhiều lần trải nghiệm chỗ tốt của việc thả câu khí vận rồi, tự nhiên mong đợi.
Trận bàn Tiên Quân ban thưởng sau khi câu ra Thất Tinh Chuyển Thế Thân rốt cuộc cũng hao hết đạo lực, đã vô dụng. Vệ Uyên dù có thể cho trận bàn bổ sung lực, nhưng lúc trận bàn chỉ là đạo cơ vị cách, nghĩ câu tôm tép cũng không đủ tư cách.
Thằn lằn Đại Vu toàn thân không có một món pháp khí, theo tiêu chuẩn của nhân tộc thì đây chính là kẻ không một xu dính túi, nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng tiêu chuẩn của Vu tộc lại khác, nó luyện cả hàm răng của mình, mỗi chiếc răng đều có thể coi như một pháp khí tự nhiên không tệ. Cái tốt duy nhất của con thằn lằn này là nhiều răng, rút hết ra thì lớn nhỏ có thể được 70-80 cái.
Răng thằn lằn mạnh nhất vẫn là chiếc đã đâm xuyên qua cơ thể Vệ Uyên, bên trong đã nảy sinh linh tính. Nhưng cái răng đó phải dùng vu lực điều khiển, chỉ có ngày sau luyện lại, biến thành vật liệu cao cấp mới có thể sử dụng. Tuy phẩm chất sẽ giảm đi một bậc, nhưng dù sao cũng còn mạnh hơn không dùng được.
Mọi người thảo luận chiến đấu xong thì hội nghị kết thúc.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người cảm thấy có gì đó khác lạ.
Một vùng thanh khí mờ ảo hiện ra trên không trung, thanh khí như mưa, rơi xuống người Trương Sinh, Kỷ Lưu Ly và Bảo Vân. Trên đầu Trương Sinh hiện ra một thanh tiên kiếm mờ ảo, thân kiếm giờ phút này đã ngưng tụ thêm mấy phần, đã thành bảy phần rồi.
Hình dáng trang trí trên Trấn Ma Cửu Trọng Tháp của Kỷ Lưu Ly càng thêm rõ ràng, dưới mái cong lại có thêm mấy sợi tua rủ xuống, chỉ là giờ phút này vẫn trống rỗng, chưa có vật gì được buộc vào.
Lúc này Trấn Ma Cửu Trọng Tháp bỗng nhiên chấn động, bên trong thân tháp ẩn ẩn phát ra ánh kim, giống như có vật gì đó sắp sửa được sinh ra. Nhưng Kỷ Lưu Ly quát lớn một tiếng, liền ép dị động xuống.
Còn Thất Diệu Bảo Thụ của Bảo Vân thì lại sinh thêm bao nhiêu chiếc lá cây, cao hơn một tấc.
Thiên địa ban thưởng!
Ba người đều hơi kinh ngạc, lần này thiên địa ban thưởng dường như khác với những gì ghi lại trong điển tịch, đặc biệt nhiều hơn. Theo số lượng mà xét thì ít nhất phải gấp ba so với điển tịch ghi!
Trong ba người, Trương Sinh thu được một nửa thiên địa ban thưởng, đây là điều nên thế. Dù sao con Đại Vu này có mười đầu thì chín đầu là do Trương Sinh chém. Kỷ Lưu Ly được ba phần, Bảo Vân được hai phần.
Nhưng ba người đoạt được chỉ là một nửa thiên địa nguyên khí, nửa còn lại rơi xuống trên đại điện, sau đó biến mất trong giới vực.
Vệ Uyên cảm nhận được Thanh Minh ôn dưỡng liên tiếp tiến lên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lần này lại bị Thanh Minh hớt tay trên rồi. Tuy Vệ Uyên cũng có thể được chút lợi, nhưng so với việc trực tiếp nhận thiên địa ban thưởng thì chỗ tốt này kém xa.
Hiểu Ngư thấy ba người được thiên địa ban thưởng thì có chút hâm mộ. Nhưng trong việc vây giết Đại Vu hắn cũng không trực tiếp có tác dụng, thiên địa ban thưởng lại không tính cống hiến dụ địch của hắn.
Nhưng khi thấy Vệ Uyên thế mà lại không có thiên địa ban thưởng, hắn liền hơi kinh ngạc, theo thói quen nghĩ: Chẳng lẽ tên này bị báo ứng rồi sao?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên thì Hiểu Ngư vội vàng đè nó xuống. Vệ Uyên vừa mới cứu hắn, không thể nhanh như vậy đã vong ân phụ nghĩa, thế nào cũng phải vài ngày nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận