Long Tàng

Chương 56: Không thể nhẫn nhục

**Chương 56: Không thể nhịn nhục**
Theo tiếng bước chân, một tu sĩ tiến vào, đặt một hộp quà lên bàn, nói: "Từ Đỗ công tử nhà ta không cẩn thận ngộ thương Vệ sư điệt, vô cùng áy náy, cố ý mang tới một trăm lượng tiên ngân để tạ tội."
Sắc mặt Trương Sinh liền trầm xuống. Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tiểu Vệ Uyên, nghe nói ngươi bị người ta chọc cho một nhát?"
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, mở miệng trước khơi vết sẹo, chính là Đại sư tỷ đã đến.
Kỷ Lưu Ly tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Trương Sinh, đôi mắt nhỏ híp lại lộ ra vẻ sáng, sau đó lại khôi phục bình thường. Nàng cầm hộp quà lên ước lượng, nói: "Trăm lượng tiên ngân à, thật là nhiều! Ngươi về nói với công tử nhà ngươi, chúng ta Tiểu Vệ Uyên không đáng tiền, lần sau tùy tiện thưởng một hai lượng là được rồi."
Tu sĩ kia thái độ đối với Kỷ Lưu Ly rõ ràng khác hẳn, cười làm lành nói: "Kỷ đại sư tỷ, công tử nhà ta đối với ngài luôn luôn tôn trọng, việc này không liên quan đến ngài a..."
Kỷ Lưu Ly mặt mày sa sầm: "Chỉ cần đưa lời đến là được rồi, cần ngươi lắm miệng sao? Cút!"
Người kia không dám nói nhiều, lủi thủi rời đi.
Kỷ Lưu Ly đi đến bên giường bệnh, tiện tay sờ soạng trên người Vệ Uyên, nói: "Một chút vết thương nhỏ, ân, thuốc dùng hơi nhiều, nếu không vết thương đã lành rồi. Đúng rồi, nghe nói Bảo gia nha đầu kia vì ngươi đỡ một kiếm! Ngươi mau nói xem, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, lừa người ta đến nông nỗi này? Các ngươi có phải đã lén lút làm gì đó sau lưng ta không? Tổng cộng mấy lần rồi?"
Vị đại sư tỷ này thật sự là nhiều chuyện, vội vàng mà đến, tin tức còn rõ hơn cả Trương Sinh. Nàng hai mắt sáng rực chờ đợi câu trả lời. Thế nhưng Vệ Uyên nào biết Bảo Vân vì sao lại thay mình đỡ một kiếm? Lúc đó hắn ngã xuống đã bất tỉnh, chi tiết khác đều là sau này mới nghe nói.
Trước đây mấy lần hẹn đánh nhau, Vệ Uyên sở dĩ luôn bị người một nhà hố, kỳ thật đều do Bảo Vân âm thầm bố trí. Trẻ con không giấu được tâm sự, những kẻ bị Bảo Vân sai khiến qua sau lưng thường lén lút nói chuyện, Vệ Uyên lại thính tai, tự nhiên nghe được hết. Tuy nhiên mỗi lần hẹn đánh nhau hỗn chiến bị đánh một trận không phải việc gì to tát, Vệ Uyên không phải bình thường da dày thịt béo. Hai lần Bảo Vân tự mình mượn hắn không ít tiên ngân, cộng thêm các khoản vay mượn trên sổ sách, Vệ Uyên đã nợ hơn mấy trăm năm tiền lương bổng lộc.
Đừng nói Bảo Vân chỉ là âm thầm bố trí, coi như ở trước mặt đánh cho hắn một trận, Vệ Uyên cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng, còn phải nhún nhường, không làm tổn thương đến tay Bảo đại tiểu thư, dù sao làm kim chủ vui vẻ so với mọi thứ đều quan trọng.
Lần này trước khi thi đấu hẹn đánh nhau, Bảo Vân không hố mình đã tốt lắm rồi, Vệ Uyên nào biết nàng vì sao muốn đỡ kiếm cho mình?
Kỷ Lưu Ly hỏi nửa ngày không moi được tin gì, có chút mất hứng, tiện tay nhào nặn trên người Vệ Uyên, nói: "Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, ban đêm ngươi vẫn có thể tu luyện, ngày mai tiếp tục rèn luyện căn cơ."
Nhìn xem Kỷ Lưu Ly cặp kia tay không thành thật, Trương Sinh khẽ nhíu mày.
May mà nàng kịp thời thu tay lại, Trương Sinh mới không phát tác.
Kỷ Lưu Ly quay đầu hỏi: "100 lượng tiên ngân a, ngươi chịu được sao?"
Trương Sinh hừ một tiếng, nói: "Nếu không phải ngươi dài dòng, ta đã sớm dạy dỗ hai tên kia rồi."
Kỷ Lưu Ly lười biếng nói: "Từ Đỗ chỉ là có chút thân phận, nhưng bản thân thiên phú cực kém, ngay cả khí vận đều là mượn từ người khác, cứ vậy mà địa giai còn suýt không tu thành, chính là một phế vật đúng nghĩa. Từ Tráng thì đã phế càng thêm phế. Hai phế vật mà thôi, giết cũng không có ý nghĩa gì, huống chi đứa bé kia chỉ là ghen ghét Vệ Uyên, tội không đáng chết. Chúng ta ra tay cũng chẳng có ý nghĩa gì, lại mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ."
Đạo lý kia Trương Sinh cũng biết, nhưng nhìn thấy Vệ Uyên nằm trên giường bệnh, trong lòng vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.
Kỷ Lưu Ly nói: "Thôi thì, nể tình ngươi nợ ta nhiều tiền như vậy, ta dẫn ngươi đi trút giận!"
Trương Sinh nửa tin nửa ngờ, vẫn đi theo nàng ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Kỷ Lưu Ly quay đầu nhìn căn phòng bệnh đơn sơ đến cực điểm, nói: "Giáp Ất Bính Đinh... Cái chữ Tân cấp phòng bệnh này, toàn bộ Huyền Minh điện cũng chỉ còn lại hai gian, đều thành chuyên môn của Thiên Thanh điện các ngươi rồi. Lần sau Tiểu Vệ Uyên có chuyện, ngươi cho hắn đổi sang phòng bệnh tốt hơn, cứ tính vào ta."
Trương Sinh hừ một tiếng, nói: "Xen vào việc của người khác! Ngươi nói trước làm sao để trút giận?"
Kỷ Lưu Ly nói: "Từ gia ở thế hệ chúng ta, người có thiên phú tốt nhất, địa vị cao nhất là ai?"
"Từ Hận Thủy. Nhưng việc này không liên quan đến hắn."
"Ai bảo hắn họ Từ? Vậy thì có liên quan." Kỷ Lưu Ly thấy Trương Sinh vẫn không hiểu, liền giải thích: "Hai chúng ta dù sao cũng có chút danh tiếng, đánh hai phế vật nghe không hay, đánh hắn thì không thành vấn đề. Chúng ta cứ lấy cớ Từ Đỗ đả thương đệ tử của ngươi, đem hắn đánh một trận nhừ tử!"
Với tính tình của Trương Sinh, vẫn có chút do dự: "Cái này... có hơi gượng ép không?"
"Ngươi không hiểu! Gia hỏa này bụng dạ hẹp hòi, thích nhất giận cá chém thớt người khác. Hắn chịu đòn xong, biết rõ không trả thù được chúng ta, khẳng định sẽ trút giận lên hai phế vật kia. Với tính cách của hắn, sau này nhất định mọi chuyện gây khó dễ cho hai tên kia, để yên cái mấy năm tuyệt sẽ không bỏ qua."
Trương Sinh chỉ còn biết thán phục: "Xấu xa thì vẫn là ngươi xấu xa!"
Kỷ Lưu Ly cười nói: "Chẳng phải ta là Đại sư tỷ hai trượng rưỡi sao? Hơn ngươi một thước không phải tự nhiên mà hơn!"
Trương Sinh lập tức sắc mặt có chút đen.
Sau một lát, hai người lén lén lút lút xuất hiện tại bên ngoài một sân nhỏ thanh u. Trong tiểu viện trồng đầy hoa lan, thanh u tao nhã.
Kỷ Lưu Ly nghe ngóng, nhỏ giọng nói: "Gia hỏa này lại đang làm thơ, lúc này hắn phòng bị thấp nhất. Một hồi chúng ta cùng nhau ra tay, ngươi khống chế hắn hành động, ta nhổ đạo cơ của hắn!"
Trương Sinh gật nhẹ đầu, thân ảnh lóe lên, biến mất tại chỗ.
Trong viện đột nhiên kiếm khí ngút trời, mái nhà lầu nhỏ nổ tung bay lên mấy chục trượng, sau đó không một tiếng động hóa thành bột mịn! Tiếng gió rừng xào xạc bên trong, ẩn ẩn vang lên một tiếng kinh hô ai oán, sau đó liền im bặt.
Trong phòng, Từ Hận Thủy thân thể run rẩy, vừa sợ vừa giận mà nhìn xem Trương Sinh và Kỷ Lưu Ly.
Trương Sinh đứng bên cửa sổ, chắp tay sau lưng, thưởng thức hoa lan trong viện, chỉ để lại cho Từ Hận Thủy một bóng lưng.
Kỷ Lưu Ly đứng trước bàn sách, một tay cầm gốc hoa lan, một tay cầm tờ giấy mực chưa khô, trầm bổng du dương niệm: "Buồn bực phương Lan, u nhân hiệt... A, muốn bị ngắt sao, nói sớm đi chứ!"
Từ Hận Thủy xấu hổ muốn chết.
Thế nhưng gốc tiên lan đang trong tay Kỷ Lưu Ly, hắn muốn giữ cũng không được, muốn sống cũng không xong.
"Đủ rồi! Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chuyên môn đến nhục nhã ta sao?"
Kỷ Lưu Ly nói: "Từ gia các ngươi có kẻ tên Từ Đỗ vô cớ đả thương đệ tử của Trương Sinh, nhục nhã ngươi không đáng sao?"
"Từ Đỗ là ai?" Từ Hận Thủy nhíu mày suy tư.
Hắn đối với gia tộc lục đục đấu đá sâu sắc ác cảm, cho nên đối người và sự việc của Từ gia luôn không mấy quan tâm. Nghĩ nửa ngày mới nhớ ra trong nhà hình như có nhân vật như vậy, không nhớ là vị đường huynh hay biểu tỷ nào sinh ra, không có gì đáng chú ý.
"Dù sao cũng là người của Từ gia ngươi. Người của Từ gia các ngươi gây họa, dù sao cũng phải có chút biểu hiện chứ? Còn nữa dựa vào cái gì chỉ đến Bảo gia chịu nhận lỗi không để ý tới chúng ta? Chẳng lẽ Vệ Uyên nhà chúng ta không phải là người? Nói tóm lại, việc này không xong!" Kỷ Lưu Ly phun một trận bão táp vào mặt Từ Hận Thủy.
Từ Hận Thủy lúc này đạo cơ trong tay người, không thể không cúi đầu: "Được, được, được! Coi như ta Từ gia không đúng, ngươi muốn bồi thường thế nào?"
"Như vậy đi, đem ta nợ ngươi tiền thuốc giảm một nửa, có qua có lại là được."
Từ Hận Thủy thanh âm lập tức đề cao: "Sao ngươi không đi ăn cướp?"
"Chuyện đó ta không làm được. Với lại, ta muốn cướp còn để lại cho ngươi một nửa sao?" Kỷ Lưu Ly cười nhạo.
Từ Hận Thủy chuyển hướng Trương Sinh, nghiến răng nói: "Trương Sinh! Ngươi cũng có ý này?"
Trương Sinh đưa lưng về phía Từ Hận Thủy, bất động, phảng phất nhập định thần du đi rồi. Kỳ thật giờ phút này trên mặt hắn nóng lên, tim đập thình thịch, Kỷ Lưu Ly hành động đơn giản là không biết xấu hổ. Thế nhưng Kỷ Lưu Ly nợ Từ Hận Thủy, trên thực tế chính là Trương Sinh nợ Từ Hận Thủy. Vừa nghe nói có thể giảm một nửa, Trương Sinh có chút không muốn nói chuyện.
Chuyện như vậy trước kia Trương Sinh đúng là không làm được, nhưng bây giờ thứ nhất Kỷ Lưu Ly chắn ở phía trước, thứ hai chính mình Trảm Hư Kiếm pháp đại thành, lòng xấu hổ đã nhạt bớt rất nhiều. Lúc này mặc dù vẫn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng còn có thể chịu đựng, dù sao cũng là mấy chục vạn lượng tiên ngân, cái này cần cắt bao nhiêu tia, chặt bao nhiêu nhân bánh?
Kỷ Lưu Ly thấy Từ Hận Thủy phản kháng, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Không đáp ứng đúng không? Vậy đừng trách ta không khách khí."
Kỷ Lưu Ly vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện một chậu nước sạch, sau đó cho bột mì vào khuấy đều. Tiếp đó nàng lại lấy ra các loại gia vị, bắc nồi đổ dầu nhóm lửa.
Từ Hận Thủy bình thường rất chú trọng sinh hoạt, cho nên ngẫu nhiên cũng xuống bếp. Khi thấy Kỷ Lưu Ly làm bộ muốn nhúng hoa lan vào canh bột mì, rít lên một tiếng, rốt cuộc minh bạch Kỷ Lưu Ly muốn làm gì: Nàng muốn tẩm bột chiên tiên lan!
Có thể nhịn không thể nhục!
... Không thể nhịn cũng phải cố mà nhịn.
Từ Hận Thủy hai mắt rưng rưng, chỉ có thể đáp ứng giảm một nửa tiền thuốc, đồng thời cam đoan về sau chỉ cần Kỷ Lưu Ly có cần, liền cung ứng dược liệu đầy đủ, vất vả lắm mới tống được hai ôn thần đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận