Long Tàng

Long Tàng - Chương 328: Vương giả trở về (1) (length: 8696)

Vệ Uyên đem việc này ghi lại, chuẩn bị các loại Đại sư tỷ từ trong cung sau khi trở về liền hỏi một chút việc này. Nếu như trong cung xác thực có đại lượng nhu cầu, vậy Vệ Uyên chuẩn bị cống hiến một nhóm.
Trở về chỗ ở, Vệ Uyên xem xét tình hình phát triển giới vực trong khoảng thời gian này. Lúc này mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, nhìn chung không khác nhiều so với lúc Vệ Uyên rời đi. Chỉ là vì Vệ Uyên vào kinh diện kiến thánh, nên đám con cháu Thôi gia tấn thăng đạo cơ đều phải hoãn lại, bọn họ ở giới vực một tháng khổ công, lấy danh nghĩa rèn luyện căn cơ.
Các sư huynh đệ Thiên Thanh điện và Thủy Nguyệt điện đều đã hòa nhập vào giới vực, mỗi người đều tìm được công việc của mình, đây cũng là một tin tức tốt. Vệ Uyên vốn đã có sẵn thiện cảm với sư môn của mình, nếu không phải Nhậm Tố Hành vừa đến đã nhảy ra khoa chân múa tay, Vệ Uyên cũng sẽ không bỏ mặc bọn họ như vậy.
Vệ Uyên cầm điển tạ trở lại chỗ ở, bắt đầu tỉ mỉ xem xét, thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì nghĩ đến tình thế hiện tại của toàn bộ Tây Tấn. Cuộc đối thoại với Vương Đoan thỉnh thoảng vang vọng trong đầu Vệ Uyên.
Ban đầu, Hiểu Ngư, Bảo Vân và Thôi Duật chạy đến Thái Sơ Cung đều là con cháu nòng cốt của 7 họ 13 vọng tộc. Trong số 16 vị công chúa tiểu thư thế gia mà Thôi Duật mang đến giới vực, Vương Ngữ Từ Ý càng ngày càng có vị trí cao, những người còn lại cũng dần chiếm được các vị trí quan trọng ở tầng trung.
Mặc dù Vệ Uyên không quan tâm xuất thân mà chỉ nhìn năng lực, những người có thể trổ tài trong những trận huyết chiến liên miên cũng đều là hạng người kiệt xuất. Nhưng điều đó không thay đổi được thực tế con em thế gia dần dần nắm giữ quyền lực một cách toàn diện. Lai Thành hiện tại, chưa hẳn đã không phải là tương lai của giới vực.
Làm sao để có thể thu được thuế từ các vọng tộc đại phiệt?
Khi suy nghĩ sâu hơn, Vệ Uyên cũng bắt đầu nghĩ lại thực trạng của giới vực. Sau đó, hắn chợt nhận ra, Thanh Minh hiện tại căn bản không hề có thuế, tất cả sản xuất đều bị thu, sau đó lại đi phân phối.
Vừa nghĩ đến việc mình còn đang châm biếm chính sách của Lai Thành, Vệ Uyên liền thấy vô cùng chột dạ, trong lòng vội vàng lẩm bẩm vài tiếng: "Kế tạm thời, kế tạm thời".
Bắc Cảnh, nơi sâu trong thảo nguyên.
Một đội kỵ sĩ tốc độ cao nhất phi như bay, giống một bầy sói, vượt qua đại địa bao la, xuyên qua mấy lớp phòng tuyến của Tây Tấn và Bắc Liêu, một mạch đi về phía bắc.
Mấy ngày sau, vào một đêm khuya, mấy chục bóng người lẻn đến gần một tòa lều vàng tráng lệ, bên ngoài lều có hàng vạn kỵ sĩ Liêu tộc mà không ai hề hay biết. Bọn họ bất ngờ xông vào lều lớn, nhắm đến một gã nam tử béo mập cao lớn đang ngủ giữa hơn mười người đàn bà.
Đến khi lưỡi dao nhọn đâm vào thân thể, gã nam tử kia mới tỉnh dậy từ cơn say rượu, nhưng mọi thứ đã muộn.
Một lát sau, một thiếu niên toàn thân đẫm máu, mang theo một cái đầu người đi ra khỏi lều vàng, ngẩng đầu lên trời gào thét, khí thế vô biên trong cơ thể bừng bừng trào dâng, hóa thành một con cự lang dài ngàn trượng!
Cự lang nhảy lên một cái, đạp không hướng lên, một đường xông vào mặt trăng tròn. Vầng trăng tròn trên không trung vậy mà xuất hiện một viền bạc rõ rệt!
Tiếng gào thét của thiếu niên càng lúc càng cao, càng lúc càng truyền đi xa hơn, cho đến khi vang vọng khắp ngàn dặm. Thế là tất cả bộ lạc dưới chân thánh sơn phía tây đều biết, Đại Hãn của bọn họ đã từ cõi chết trở về!
Khi thiếu niên ngừng gào thét, xung quanh đã có vô số người dân bộ lạc quỳ xuống. Hắn lại lần nữa đi vào lều vàng, tìm kiếm trong những đồ vật của ngụy hãn đang soán quyền, cuối cùng tìm thấy một cái sọ người nạm đầy trân bảo. Chiếc sọ người gần như trong suốt, bên trong lại có một con Chân Long nhỏ bé đang bơi lội.
Thiếu niên nâng chiếc sọ người lên, nhìn chằm chằm con Chân Long đang bơi lội bên trong. Con tiểu long này tuy chỉ nhỏ bằng ngón tay, nhưng có đầy đủ râu đuôi, xem ra đúng là một con Chân Long.
Bên cạnh thiếu niên không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vị shaman già nua đến mức dường như sắp chết và một người phụ nữ cao hơn cả những người đàn ông Liêu tộc, trên mũi cô ta đeo ba chiếc khuyên vàng. Hai mắt cô ta không có đồng tử, mà là một màu trắng bạc.
Lão shaman chậm rãi nói: "Bên trong đã ấp ủ ra chân long khí, có thật muốn đưa cho lũ người Nam triều sao?"
Đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ kinh ngạc, nói: "Năm xưa, Chân Long của nhân tộc đều bị tổ tiên ta chém giết, sợ gì chút long khí nhỏ bé? Ta là truyền nhân của ngân nguyệt hãn trướng, hứa chuyện gì thì phải làm cho bằng được!"
Hắn đưa sọ người thủy tinh cho người phụ nữ mắt bạc, nói: "Hãy mang cái này đến cho vị vương của Nam triều. Nói cho hắn biết lời hứa của ta đã hoàn thành. Bảo hắn hãy chuẩn bị đi, chẳng bao lâu nữa ta sẽ tự tay thu lại món đồ này, cả đám phi tần, con gái của hắn, ta sẽ lấy lại hết từ trong vương cung của hắn!"
Ngoài thành Dĩnh Đô, Kim Cương thiền tự.
Tấn Vương đứng trước một cái ao được bao bọc bởi hàng rào ngọc bích, nhìn vầng trăng tròn trên trời, không biết đang nghĩ gì. Ánh trăng đêm nay đặc biệt lạnh lẽo, dường như dát một lớp sương bạc lên mặt đất.
Không gian trước mặt hắn bỗng như mặt nước bị xô ra, người phụ nữ Liêu tộc mắt bạc từ bên trong bước ra. Nàng đi thẳng đến trước mặt Tấn Vương, hơi cúi người, nhìn vào mắt Tấn Vương, khẽ nhăn mũi lại, dùng giọng nói có phần không lưu loát nói: "Thật… Bẩn…”
Dường như đã lâu nàng không nói chuyện, giọng nói cứng nhắc và âm thanh cũng rất mơ hồ: “Đại Hãn bảo ta đem cái này đưa cho ngươi. Hắn nói, rất nhanh sẽ đích thân thu lại, cả đám đàn bà của các ngươi, ta sẽ lấy hết từ trong vương cung của ngươi!”
Tấn Vương nhận lấy chiếc sọ người thủy tinh, nhạt giọng: "Tổ tông lập quốc đã ngàn năm, chắc chắn sẽ không mất vào tay cô. Đã chủ nhân của ngươi phải khó khăn lắm mới sống lại được, vậy thì hãy để hắn trốn chui trốn lủi ở phía bắc, như vậy may ra còn sống tạm thêm được mấy năm."
Trong mắt người phụ nữ Liêu tộc ánh lên sát khí, giọng nói cứng nhắc: "Ta đổi ý rồi, bây giờ ta sẽ mang đầu ngươi về!"
Trên tay nàng đột nhiên mọc ra mấy móng vuốt dài sắc nhọn, đồng thời cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt thay đổi, từ Kim Cương thiền tự xa hoa biến thành khu rừng tuyết ở Bắc Cảnh, phía xa là một ngọn núi cao phủ đầy băng tuyết, rõ ràng là một trong chín thánh sơn của Bắc Liêu.
Tấn Vương đứng giữa núi non Bắc Cảnh, trong nháy mắt bị toàn bộ thiên địa nhằm vào, đừng nói phản kích, đến cả động ngón tay cũng không thể. Nữ tử này đã đạt tới cảnh giới hiển lộ tâm tướng thế giới, tại nơi mà nàng hiển hóa ra thế giới này, nàng chính là thần tiên duy nhất!
Nữ tử vồ đến cổ họng của Tấn Vương, móng vuốt trên tay có thể dễ dàng cắt đầu Tấn Vương.
Vài sợi tóc xanh không biết từ đâu xuất hiện, quấn lấy tay và móng vuốt của nàng. Người phụ nữ Liêu tộc mắt bạc đã kịp nắm tay, nhưng móng vuốt vẫn dừng lại ở chỗ cũ.
Sợi tóc xanh không biết từ khi nào đã chặt đứt tất cả các ngón tay của nàng!
Người phụ nữ Liêu tộc đột ngột quay đầu, thấy một người phụ nữ mắt xanh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong tim và cả thế giới của mình, đang vượt qua khu rừng tuyết, chậm rãi đi tới. Thế giới tâm tướng của nàng lại hoàn toàn vô hiệu với cô ta.
Người phụ nữ tóc xanh như thác đổ xuống đất.
Sau khi hạ xuống, những sợi tóc giống như có sinh mệnh riêng của mình, nhanh chóng uốn lượn tới, vượt qua khoảng cách ngàn trượng vạn trượng, quấn chặt lấy người phụ nữ Bắc Liêu.
Tóc xanh vừa siết lại, cơ thể người phụ nữ Bắc Liêu đã bị cắt thành vô số mảnh vụn, chỉ có một cái đầu rơi xuống, vừa đúng vào tay người phụ nữ mắt xanh.
Vô số sợi tóc xanh thu lại, biến mất, người phụ nữ mắt xanh lại trở về dáng vẻ đầu trọc. Nàng nhìn cái đầu trong tay, trên gương mặt kia vẫn còn nét kinh ngạc và sợ hãi tột cùng.
"Thứ này vô dụng, trả lại đi." Nàng đưa tay vạch một đường trước mặt, không gian bị xé ra, rồi nàng ném chiếc đầu vào đó.
Trước lều vàng ở Bắc Cảnh, đầu của người phụ nữ Liêu tộc đột ngột xuất hiện, rơi xuống trước mặt thiếu niên!
Vẻ mặt của thiếu niên đột biến, râu tóc chậm rãi bay lên, dần dần chuyển thành màu bạc! Đôi mắt hắn bốc lửa, đột ngột chỉ lên trời, mặt trăng tròn trên không trung ngay lập tức rơi xuống một bóng ảo ảnh trăng tròn, nhập vào thân thể hắn.
Thiếu niên rút loan đao bên hông, hung hăng vung một đao về phía trước, chém ra một luồng đao quang như sóng dữ cuồng bạo! Đao quang phóng ra vài trượng, đột ngột biến mất giữa không trung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận