Long Tàng

Long Tàng - Chương 174: Như thế nào kiếm (length: 11690)

Việc Hứa Tân Huy có thể đồng ý tái chiến với Vệ Uyên vào ngày mai, không hoàn toàn là do cố chấp.
Vương Tự Nghiên bị cô thiếu nữ kia truy đuổi ráo riết, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, nhất thời không thấy cơ hội nào để phản công. Hứa Tân Huy tuy áp chế được Vệ Uyên, nhưng kiếm tu có trực giác vô cùng nhạy bén, bản năng mách bảo rằng Vệ Uyên vẫn chưa dốc hết toàn lực, muốn chiến thắng e rằng không phải chuyện một sớm một chiều.
Thế nhưng kỵ binh hai bên chỉ giao chiến một lát, quân tinh nhuệ của Hứa gia tộc đã tử trận hơn bảy mươi người, người bị thương gần trăm. Trong khi đó, năm mươi kỵ sĩ của Vệ Uyên tố chất cực cao, phần lớn chỉ bị thương nhẹ. Tiếp tục đánh nữa, cho dù có thể thắng, e rằng một nghìn quân tinh nhuệ này cũng thương vong hơn phân nửa.
Những tộc quân này đều là do Hứa Tân Huy dày công bồi dưỡng nhiều năm, tốn không ít tâm huyết vào họ, chết vài người thôi cũng đủ đau lòng, đừng nói là chết một nửa, nên Hứa Tân Huy mới thuận nước đồng ý ước chiến với Vệ Uyên.
Lúc này Vệ Uyên rời đi, Vương Tự Nghiên cùng Hứa Tân Huy càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Năm mươi kỵ sĩ này chiến lực thực sự quá mạnh, trang bị pháp khí, đạo thuật tu vi không chỗ nào là yếu, nếu đặt trong các tiên tông thời trẻ, cũng có thể xem là đệ tử không tệ, loại người này sao lại đi làm thổ phỉ, mà còn đến tận 50 người?
Vương Tự Nghiên như có điều suy nghĩ, nói: "Đại ca, xem ra chúng ta sớm muộn cũng phải đối đầu với Thái Sơ Cung thôi."
Hứa Tân Huy gật đầu.
"Trận chiến ngày mai, đại ca có chắc thắng không?"
Hứa Tân Huy cười nhạt, nói: "Ta tu vi cao hơn hắn hai cảnh giới, cho dù hắn có âm mưu cũng không sợ. Nếu trận này ta không thắng nổi nữa thì thanh tiên kiếm này của vi huynh cũng có thể cất vào kho."
Giờ phút này 50 đạo tặc đang một đường chạy về phía giới vực.
Đa số đều bị thương nhẹ, nhưng dưới khí vận gia trì, vết thương tự nhiên chuyển biến tốt, bởi vậy Vệ Uyên không lập tức thu hồi khí vận, mà là một hơi chạy thẳng hai trăm dặm, mới dừng lại nghỉ ngơi trị liệu.
Đây là vì Vệ Uyên sợ đối phương đột ngột đổi ý rồi đuổi theo. Hắn có lo lắng này cũng không phải là không có lý, nếu đổi lại là Vệ Uyên, hắn cũng sẽ hành động như vậy.
Trong lịch sử có câu binh bất yếm trá, Vệ Uyên rất tán thành điều này.
Lúc này, một đám kỵ sĩ Chiến Thiên Bang đang trốn trong rừng cây chỉnh đốn, chữa thương. Một tiểu thư lên tiếng: "Trước khi đến Tây Vực, ai có thể nghĩ lũ thổ phỉ lại lợi hại như vậy! Thúc phụ ta làm đô đốc, dưới trướng có sáu doanh ba vạn binh mã, ta thấy không có cánh quân nào có thể đánh lại đội thổ phỉ vừa rồi. Mà kỳ lạ nha, đều tu thành tiên cơ rồi, vì sao còn đi làm thổ phỉ?"
Một thiếu gia khác hỏi: "Thúc phụ ngươi làm đô đốc rồi, vậy sao ngươi còn muốn đi làm thổ phỉ?"
Tiểu thư kia lúc này mới sực tỉnh, nói: "Ngươi nói là bọn người kia không phải thổ phỉ sao?"
"Nếu thổ phỉ mà toàn là những người trình độ thế này thì Đại Thang đã sớm diệt vong rồi. Thời đấy, bọn thổ phỉ đó chính là quan quân, còn giờ quan quân mới chính là thổ phỉ."
Mặt tiểu thư kia ửng đỏ, vẻ mặt có phần ngốc nghếch, ngay lập tức khiến mấy vị thiếu gia có chút rung động.
Vệ Uyên cầm lấy nửa đoạn cán thương, đang nghiên cứu vết kiếm ý còn lưu lại. Từ Ý liền sáp lại hỏi: "Lão đại, ngày mai đánh có chắc thắng không?"
Lúc này Vệ Uyên đang tìm kiếm binh khí tiện tay trong đạo cơ của mình, thuận miệng đáp: "Khó nói lắm, hắn tu vi cảnh giới cao hơn ta nhiều, phải đánh mới biết được."
Ý kiếm của Tiên Kiếm Thiếu Hạo nóng bỏng, sắc bén, lại ẩn chứa ba phần phong duệ của kim loại, hơi tương tự Tiên Kiếm Đại Nhật, nhưng độ sắc bén thì hơn một bậc.
Mà chủ nhân của tiên kiếm đại chủ nếu nuôi một ngụm Thái Dương Chân Hỏa, khi đại thành uy lực sẽ vô cùng vô tận, cảnh giới lập ý trên thực tế cao hơn Thiếu Hạo nửa phần.
Nhưng trước mắt Hứa Tân Huy tu vi là đạo cơ hậu kỳ, trong tay là cực phẩm pháp khí, đạo cơ lại là tiên kiếm, hai thanh trường thương pháp khí trung phẩm của Vệ Uyên ban đầu coi như chẳng đáng gì, căn bản không đỡ được mấy kiếm.
Sát chiêu của Hứa Tân Huy còn chưa kịp tung ra thì thương của Vệ Uyên đã gãy.
Giờ phút này, đạo cơ trung thành của Vạn Lý Hà Sơn chất lượng lỏng lẻo, cũng khó cản nổi một kiếm. Vệ Uyên nhìn tới nhìn lui, tầm mắt dừng lại trên cành cây mọc trong hồ nước màu vàng óng kia.
Ngọc Sơn quá nặng, trên núi một diệu bảo thụ mới nảy mầm, vừa nhìn cũng không thể đỡ được kiếm. Chỉ có cành Nguyệt Quế tiên nhánh này ngày đó đã từng đâm thủng đầu của Đại Vu, chắc chắn kiếm tiên chém không đứt chứ?
Vệ Uyên cũng hơi ngứa tay, trước đây ngày nào cũng phải ngó nhánh cây mấy lần, xem nó nảy mầm chưa, đều sẽ cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Đang lúc Vệ Uyên ngắm nghía cành cây thì Phong Thính Vũ bước đến, quỳ xuống bên cạnh Vệ Uyên, đưa thanh trường đao ra, nói: "Ngày mai ngươi dùng đao này của ta đi?"
Từ Ý khẽ giật mình, nói: "Lão đại không phải dùng thương sao?"
Phong Thính Vũ nói: "Hắn dùng cái gì cũng được."
Vệ Uyên tiếp nhận trường đao, cẩn thận quan sát. Thanh đao này của cô thiếu nữ lưỡi dài tám thước, chuôi hai thước, lưỡi đao thẳng tắp, chỉ có một chút đường cong, tạm thời dùng làm thương cũng không phải không được, chỉ là thiếu đi chiêu thức bay vụt đâm của đầu thương.
Thanh đao này theo cô thiếu nữ đã lâu, đã mang theo một sợi khí tức Man Hoang thượng cổ. Vệ Uyên có giác quan nhạy bén, lập tức bắt được sợi khí tức này, liền tỉ mỉ suy đoán, rồi không ngừng đối chiếu với kiếm ý Thiếu Hạo.
Vệ Uyên nhìn đồng hồ, nói: "Còn 10 phút, tới đây, dạy ta cách dùng đao đi."
Lúc này, những người trong giới vực đã quen dùng cách tính thời gian của thế giới Hứa Văn Võ, dù sao nó chi tiết hơn.
Hai người đứng lên, Vệ Uyên hai tay chấp đao, vào tư thế, Phong Thính Vũ liền không ngừng uốn nắn động tác của hắn, trước hết dạy từ chiêu chém đơn giản nhất.
Một đám thiếu gia, tiểu thư đều xông đến, cùng nhau học tập. Có sư tỷ thiên tài của Minh Vương Điện làm mẫu chiêu đao, đây là cơ hội cực kỳ hiếm có.
Vệ Uyên cầm đao trong tay, liên trảm mấy chục lần, mỗi một đao đều có những vấn đề nhỏ khác nhau. Cô thiếu nữ không ngừng chỉnh sửa, cuối cùng không nhịn được, bèn bảo Vệ Uyên cầm đao giơ ra phía trước, nghiêng lên trên, giữ nguyên tư thế.
Sau đó, hai tay cô như lóe lên một cái, thanh trường đao đang ở trên không trung đột nhiên hạ xuống, trong nháy mắt hoàn thành một động tác chém và dừng vô cùng dứt khoát!
Một đao này mang theo đạo vận vô cùng, như tia chớp xé rách bầu trời! Sau khi chém xong, Vệ Uyên còn cầm đao rất lâu không động, khiến các thiếu gia, tiểu thư càng có thời gian để ngẫm nghĩ về đạo vận.
Thực ra, Vệ Uyên không phải không muốn thu đao, mà là không thể động đậy.
Trong tích tắc vừa rồi, cô thiếu nữ đã vuốt lên cơ thể hắn một lượt, trong chốc lát xoay gần một trăm nhóm cơ nhỏ, mới khiến Vệ Uyên chém ra được một đao như vậy, đồng thời cũng giúp Vệ Uyên ghi nhớ chính xác cách phát lực, và ngộ ra đạo vận trong đao.
Nhưng phương pháp này có tác hại rất lớn, Vệ Uyên giờ phút này trên toàn thân có thêm hơn 100 vết thương kín đáo, trong nhất thời toàn thân như bị hàng vạn mũi kim nhỏ đâm, căn bản không thể động đậy.
Vệ Uyên giữ tư thế đó suốt nửa chén trà, mới từ từ thu đao lại. Các thiếu gia tiểu thư ai nấy đều mãn nguyện, đều có những lĩnh ngộ riêng.
Chờ hai bên không còn ai, Vệ Uyên kéo Phong Thính Vũ qua một bên, thấp giọng hỏi: "Minh Vương Điện các ngươi đều dạy người như vậy sao? Thật không sao chứ?"
Cô thiếu nữ đáp: "Bình thường sau khi dạy xong một lần thì phải ngâm thuốc, nghỉ ngơi bảy ngày mới có thể hồi phục được."
Vệ Uyên thầm nghĩ, như vậy mới hợp lý. Thân thể hắn còn phải nửa ngày mới nhúc nhích được, những tên trong Minh Vương Điện không phải người sắt, cứ dùng cách dạy này, e rằng không tàn tật thì cũng chết.
Ngộ ra được đạo vận trong đao rồi, Vệ Uyên có thêm một thủ đoạn mới. Sau này hành tẩu giang hồ không nhất thiết phải dựa vào danh hiệu Lý Trì, thay đổi thành một cao thủ dùng đao cũng không phải là không thể.
Sau một thời gian chỉnh đốn ngắn ngủi, 50 đạo tặc chiến thiên lại lên đường, sau đó biến mất ở biên giới Thanh Minh Giới Vực.
Trong nháy mắt đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Hứa Tân Huy thong thả bước lên, như đi dạo nhàn nhã, leo lên đỉnh tuyệt phong.
Ngọn núi này thực ra không tính cao lắm, nhưng đột ngột nhô lên từ mặt đất, vô cùng hiểm trở, như một thanh lợi kiếm cắm trên mặt đất, khiến Hứa Tân Huy thấy rất hài lòng, thầm khen Vệ Uyên quả là biết chọn địa điểm, một lát động thủ, phải khiến hắn thua đến mất hết thể diện.
Trên đỉnh tuyệt phong, Vệ Uyên chắp tay đứng, quanh người cắm bốn thanh tiên kiếm, một chiếc mặt nạ bạc dưới ánh mặt trời phản chiếu sáng ngời.
Hứa Tân Huy hơi giật mình, chẳng lẽ người này cũng tu kiếm tiên? Thần thức hắn quét qua, đã thấy đạo vận của bốn thanh tiên kiếm này mỗi cái một vẻ. Một thanh mang theo ngọn lửa hừng hực, một thanh có chút ý vạn vật tịch diệt, một thanh thì trời đất ảm đạm, thanh cuối cùng thì man hoang cổ xưa, lại lẫn chút sắc bén.
Bốn thanh tiên kiếm này mặc dù phẩm giai không cao, nhưng cái khó ở chỗ mỗi thanh một ý, lại có lập ý vô cùng cao, ngoại trừ thanh cuối cùng hơi không thuần túy, thì mỗi ý kiếm đều đủ để mở ra một con đường thông thiên.
Nhất thời, Hứa Tân Huy dâng lên lòng yêu tài, nói: "Mấy thanh kiếm của ngươi rất có ý tứ, trong đó có vài thanh đã lĩnh ngộ được chân ý của kiếm. Đáng tiếc mỗi loại ngươi chỉ học lướt qua, nếu có thể chuyên tâm một kiếm, tương lai thành tựu chưa chắc đã kém ta."
Vệ Uyên như đang suy tư, một bộ dáng có chút xúc động.
Hứa Tân Huy thở dài: "Trong bốn thanh kiếm này, có ba thanh rất tốt, tiếc rằng bị ngươi tu thành hàng phàm."
Thật ra cái này cũng không thể trách ngươi, đều là lão sư kiếm đạo của ngươi quá kém, mới đem ngươi dạy thành như vậy."
Lời này vừa nói ra, Hứa Tân Huy bỗng nhiên cảm thấy thế giới trước mắt như thể trong nháy mắt biến thành màu trắng đen, giống như đặt chân vào Minh Thổ, lập tức liền muốn âm dương cách biệt.
Bất quá loại cảm giác này chỉ là trong chốc lát, ngắn đến mức hắn đều không biết có phải mình ảo giác hay không.
Hứa Tân Huy đem cảm giác khác thường vứt ra sau đầu, càng xem Vệ Uyên càng thấy thích, đột nhiên hỏi: "Ngươi năm nay có được 20 không?"
Vệ Uyên khẽ giật mình, đánh nhau trước còn hỏi tuổi tác sao? Bất quá vấn đề này cũng không có gì không thể trả lời, vì vậy nói: "Còn chưa tới."
Hứa Tân Huy âm thầm gật đầu, cái tuổi này hiện tại tiến vào Kiếm Cung tu luyện lại cũng được, Kiếm Cung có bí pháp, có thể đem đạo cơ nhân giai tan mất tu lại. Chỉ có điều nghĩ từ trong tay Thái Sơ Cung cướp người, tự nhiên phải xuất ra bản lĩnh thật sự, triệt để trấn phục đối phương mới được.
Hứa Tân Huy rút kiếm ra tay, nói: "Hôm nay ta liền để ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì là tiên kiếm thật sự!"
Hắn hai ngón tay lau qua kiếm phong, tiên kiếm Thiếu Hạo gia trì, trường kiếm trong nháy mắt bốc lên ngọn lửa kim hồng! Chỉ là ngọn lửa này ảm đạm cực kỳ, tựa hồ gió núi lớn thêm chút nữa cũng sẽ bị thổi tắt.
Hứa Tân Huy đều không thể tin vào thần trí của mình, liền xóa đi ba lần kiếm phong, kết quả ngọn lửa một lần so với một lần ảm đạm.
Lúc này Vệ Uyên mới từ bên cạnh tảng đá phía sau lấy ra một thanh đao dài tám thước, tầm mắt sáng rỡ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận