Long Tàng

Long Tàng - Chương 141: Điều lệ (length: 12391)

Súng pháo Hứa Văn Võ không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, Vệ Uyên đã sớm nghe đến mức lỗ tai chai sạn. Mà những người khác mặc dù là lần đầu tiên cùng Hứa Văn Võ tiếp xúc, nhưng nhờ vào Bảo Vân mỗi ngày ba vạn chữ cao áp, Hứa Văn Võ đã để lộ ra đủ nhiều nội dung, biết được cũng không so với Vệ Uyên ít hơn bao nhiêu.
Trong cách lý giải của Vệ Uyên, nguyên lý súng pháo mười phần đơn giản. Thế là hắn tìm một tảng đá trong đạo cơ, tiện tay bóp thành một cái ống dài, lại bịt kín một đầu, sau đó cụ hiện ra.
Nhìn cái nòng đá thô chừng tám tấc, to bằng bàn tay, miệng nòng đen ngòm, thân ống dài hơn một thước kia, Hiểu Ngư liền hỏi: "Đây là súng?"
"Là súng!" Vệ Uyên vô cùng khẳng định.
"Tốt thôi, ngươi nói là nó thì là nó đi!" Hiểu Ngư nhún vai, không tranh luận với Vệ Uyên.
Xem như là vừa mới được cứu sống, đừng nói Vệ Uyên gọi cái đồ vật sắp một thước thô, dài nửa trượng này là súng, cho dù lớn hơn gấp mấy lần, thì cũng có thể là súng.
Kỳ thật Vệ Uyên cũng bất đắc dĩ, hắn vừa mới thử uy lực thuốc nổ rồi, hiện tại đạo cơ cụ hiện ra chỉ là cái nòng đá đơn giản thôi, không có đạo vận, cường độ sẽ không cao. Nếu nhồi vào một nắm thuốc nổ lớn bằng bàn tay vừa rồi, Vệ Uyên e là nòng đá sẽ không chịu nổi.
Trương Sinh hỏi: "Thuốc nổ là cái gì, ngươi làm sao tìm được?"
Kỷ Lưu Ly lại làm một đống thuốc nổ, vừa làm vừa nói: "Thuốc nổ ấy à, thế giới chúng ta không có tên gọi tương ứng. Thế là ta liền tự tăng thêm vận may, rồi bỗng nhớ tới có một vị dược liệu gọi diễm băng, có lẽ cũng có thể dùng. Thế là ta thử một chút, quả nhiên thành công. Diễm băng lấy từ quặng băng, vật đó đâu đâu cũng có. Ta làm một đống như này, giá cả cũng chỉ vài lượng bạc phàm thôi."
Lúc này Vệ Uyên mới sâu sắc cảm nhận được sự lợi hại của Thiên Cơ Điện, dù không biết gì cả, chỉ cần thêm chút vận may, cũng có thể đoán trúng.
Bất quá Vệ Uyên chợt có ý nghĩ mới, nếu tham gia thi chung tiên tông trước khi gia trì vận may tốt, thì phần văn trắc chẳng phải sẽ ổn sao? Vệ Uyên vừa có chút hưng phấn, lập tức nghĩ đến đám môn phiệt thế gia kia có lẽ đã làm như vậy rồi.
Trong lúc nói chuyện, Kỷ Lưu Ly đã làm xong thuốc nổ, chọn một phần đổ vào ống đá, trực tiếp dùng đạo lực ép chặt.
Sau đó Trương Sinh đưa qua một viên cầu đá, tròn trịa không tì vết, mặt ngoài bóng loáng có thể soi gương, tuy chỉ là tảng đá bình thường, nhưng do mặt ngoài quá bóng, lại có cảm giác như ngọc.
Viên cầu đá này là do Trương Sinh dùng kiếm gọt tiện tay mà thành.
Kỷ Lưu Ly nhét quả cầu đá vào nòng đá, sau đó Vệ Uyên hai tay bưng nòng đá, nhắm ngay một cây đại thụ cách đó mấy trượng, dùng đạo lực đốt thuốc nổ.
Oanh một tiếng vang lên, miệng nòng đá phun ra một đám lửa hừng hực, quả cầu đá gào thét bay ra, cắm phập vào cây đại thụ hai người ôm không xuể kia!
Tất cả mọi người đều đang suy tư, dựa theo kinh nghiệm của bản thân ước lượng uy lực của cây súng đầu tiên trong phương thiên địa này.
Trương Sinh nói trước: "Tương đương với uy lực của mũi tên nặng của đội trưởng Bắc Liêu, mạnh hơn Liêu kỵ bình thường, nhưng không bằng bách phu trưởng. Đây là nói về uy lực, về phần sự thần diệu thì còn kém xa lắm."
Kỷ Lưu Ly nói: "Bên Vu tộc chủng loại phức tạp, không xét đến Vu sĩ thì một phát súng này có thể đánh chết dung huyết võ sĩ, nhưng không có uy hiếp chí mạng đối với chú thể đại thành."
Kinh nghiệm của Trương Sinh và Kỷ Lưu Ly vượt trội hơn người, cho nên sự đánh giá của họ là chính xác nhất.
Vệ Uyên thì đang hồi tưởng lại cảm giác vừa nổ súng, trong nháy mắt đó toàn thân hắn chấn động, cơ thể hơi dịch chuyển. Tuy biên độ dịch chuyển nhỏ đến mức gần như không nhìn ra, nhưng Vệ Uyên phát hiện không cần dùng đạo lực, chỉ bằng nhục thân thôi thì không thể hoàn toàn triệt tiêu phản chấn, biên độ dịch chuyển càng nhỏ, cần hao phí lực càng lớn.
Bất quá dùng đạo lực thì vẫn có thể bất động. Chỉ là để thử nghiệm, Vệ Uyên chỉ dùng lực của nhục thân.
"Đại sư tỷ, làm thêm mồi lửa thuốc, không cần nhiều lắm." Vệ Uyên bỗng nói.
Kỷ Lưu Ly lại làm ra một mồi lửa thuốc, chừng một chén trà. Vệ Uyên tìm ra hai mảnh giáp trụ, làm cho ở giữa hơi lõm xuống, rồi kẹp thuốc nổ vào giữa, ép chặt, rồi bịt kín xung quanh.
Vệ Uyên điều động lực giới vực, trấn áp lên hai mảnh giáp, rồi dùng đạo lực dẫn lửa thuốc nổ bên trong. Theo một tiếng trầm đục, giáp bên trong rõ ràng nhô lên một khối, lực giới vực mà còn khó mà trấn áp hoàn toàn.
Hai mảnh giáp này là bảo vật của bí khố Lan Thần Cung, vốn dùng cho hộ giáp tu sĩ đạo cơ, làm từ tinh cương trăm luyện, lại được luyện chế bằng đạo lực. Mỗi mảnh dày nửa chỉ, vô cùng kiên cố, vậy mà vẫn bị nổ biến dạng.
Nhìn kết quả thí nghiệm lần này, Vệ Uyên nói: "Xem ra khi bịt kín hoàn toàn, uy lực thuốc nổ sẽ tăng lên rất nhiều. Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ điểm đó, nghĩ ra nhiều công dụng hơn."
Mấy người nghiên cứu đến quá nửa đêm, mới ai về nhà nấy.
Lúc này trời sắp hừng đông, Vệ Uyên đến phòng đá nhìn qua, thấy Hứa Văn Võ đã đi nghỉ rồi, trên bàn chỉ để bút giấy và một cái chén không.
Nhìn thấy chén không, Vệ Uyên mới nhớ ra mình hình như đã từng gia trì đạo lực vào bát. Nhưng giờ phút này bát đã nguội lạnh, đạo lực kia đã không biết đi đâu, nghĩ là đã tiêu tán.
Vệ Uyên cầm lấy giấy ngọc trên bàn quét thần thức qua, phát hiện chỉ nửa đêm mà Hứa Văn Võ lại viết hơn một vạn chữ. Gia hỏa này ngược lại là siêng năng hẳn lên.
Vệ Uyên đặt giấy ngọc xuống, thu chén, trở lại đỉnh núi rồi lại bắt đầu xem xét nội dung hai ngày qua Hứa Văn Võ viết, kể cả những chỗ đã đánh dấu là rác rưởi.
Có ví dụ về thuốc nổ, Vệ Uyên đã thấy một thế giới hoàn toàn khác biệt, nhận thức được giá trị của những văn tự Hứa Văn Võ viết.
Đỉnh chủ phong cũng không yên tĩnh, lúc này có tiếng đinh đinh đang đang, Hiểu Ngư tự tạo một cái lò, bắt đầu nấu sắt nung kim, đang gò thứ gì đó.
Một lát sau, trong tay Hiểu Ngư đã có thêm mấy ống sắt, rồi nhét một chút thuốc nổ vào, theo thói quen dùng Tiên Kiếm Đại Nhật gia trì một cái. Thuốc trong ống sắt bỗng chốc bị kích nổ, miệng nòng phụt ra một đám lửa.
Lúc này miệng nòng đang chĩa vào mặt, Hiểu Ngư không kịp phòng bị, bị lửa đốt cháy mấy cọng tóc. Tu vi hắn còn thấp, vẫn chưa luyện được đến tận tóc.
Bên chỗ Trương Sinh cũng có ánh lửa lập lòe, nhưng lại không một tiếng động.
Kỷ Lưu Ly chẳng biết đi đâu, có lẽ lại có phát hiện mới rồi.
Vệ Uyên thì ổn định tâm thần, trong thức hải phảng phất hiện ra thế giới của Hứa Văn Võ, hắn lẳng lặng quan sát, xem những phàm nhân ở đó sống như thế nào, suy tư ý nghĩa trong đó.
Còn một canh giờ nữa là hừng đông, Vệ Uyên tỉnh lại từ thế giới khác mà mình đang đắm chìm.
Bảo Vân xuất hiện trước mặt Vệ Uyên, nói: "Ta xuất phát trước, ngươi một khắc sau hãy vào. Ta sẽ để lại ký hiệu ven đường, có dị thường sẽ nói rõ trong ký hiệu."
Vệ Uyên gật đầu, kiểm lại một lượt đồ đã chuẩn bị trong đạo cơ. Không bao lâu, Kỷ Lưu Ly cũng xuất phát, đi theo Bảo Vân. Vệ Uyên xuất phát còn phải chậm hơn chút nữa.
Ba người giữ khoảng cách, chủ yếu là để không làm ảnh hưởng đến người đi trước. Bảo Vân một mình thì có thể đi lại như không ở trong chỗ của Đại Vu. Kỷ Lưu Ly thì không được, Vệ Uyên càng không thể.
Vệ Uyên liền ngồi yên trên chủ phong đợi đến lúc mình xuất phát. Trong lúc chờ đợi hắn chợt nghĩ, nguyên thần tu sĩ đạo cơ mạnh mẽ, ví dụ như muốn xuất phát sau một khắc, nguyên thần sẽ tự nhiên nhắc nhở, không có chút sai lệch.
Nhưng người bình thường tính thời gian rất mơ hồ, đừng nói là người bình thường, dù là tu sĩ chú thể, chỉ cần chưa đến giai đoạn luyện thần, thì phương diện này cũng không khác gì người thường.
Trong sinh hoạt hàng ngày, những mốc dưới nửa khắc rất khó nhớ chính xác, ngay cả các tu sĩ cũng thường dùng một nén hương, một chén trà, một hơi để thay thế. Tính chính xác về thời gian rất nhỏ, thua xa thế giới của Hứa Văn Võ.
Phàm nhân ở thế giới đó dường như sống rất tỉ mỉ, mỗi ngày đến giờ nhất định đều ra ngoài làm việc, đến nơi làm việc, dù chỉ đi muộn một thời gian uống hết chung trà thôi, cũng bị trừ tiền công cả nửa ngày lao động.
Nghĩ vậy, dường như phàm nhân ở thế giới đó sống cũng không được thoải mái cho lắm?
Trong lúc suy tư, nguyên thần nhắc nhở đã đến giờ xuất phát, Vệ Uyên bắt đầu khởi hành, bay về phía tây nam. Lúc này giới vực đã hoàn toàn yên tĩnh, ngoài các tu sĩ gác đêm thì mọi người đều đang nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một ngày làm việc.
Vừa ra khỏi giới vực Vệ Uyên liền không bay nữa, mà chạy trên mặt đất. Xa xa có thể thấy một đốm lục quang le lói, đang dẫn đường cho hắn.
Đó là dấu hiệu Bảo Vân để lại, chỉ những người có hạt giống bảo thụ của nàng mới có thể thấy. Nàng cũng đã gieo hạt giống lên người Kỷ Lưu Ly, Trương Sinh trước khi đi, còn Vệ Uyên có một diệu bảo thụ nên không cần phải gieo nữa.
Vệ Uyên cứ thế một đường chạy vội, cảm giác càng ngày càng xa Thanh Minh, dãy Vạn Lý Hà Sơn cũng dần dần giảm bớt. Cứ cách mấy chục dặm, Bảo Vân sẽ để lại một dấu hiệu. Dấu hiệu không chỉ dẫn đường, mà còn bao hàm thông tin về xung quanh.
Trên đường Vệ Uyên lách qua mấy đội tộc nhân Vu tộc hoặc các tiểu đội tuần tra, tần suất gặp có hơi dày đặc, xem ra Vu tộc đang đẩy nhanh tốc độ chiếm đóng.
Nơi nào Vu tộc sinh sống càng nhiều, thiên địa nơi đó càng chuyển hóa thành Vu vực.
Vu tộc cũng không có cột mốc loại vật này, cũng không cần, bọn hắn chỉ cần tại một chỗ sinh sôi sinh sống, thường ngày tế tự, liền có thể chậm rãi đổi thiên địa. Người càng nhiều thì việc sửa đổi càng nhanh càng triệt để.
Trong nháy mắt sắc trời dần sáng, Vệ Uyên nhìn đến ký hiệu cuối cùng, theo chỉ dẫn của ký hiệu đi tới đỉnh một ngọn núi nhỏ. Bảo Vân và Kỷ Lưu Ly đã đến, đang nhìn về phương xa.
Vệ Uyên theo ánh mắt của các nàng nhìn theo, liền thấy cách đó mấy chục dặm trên đồng bằng có một doanh trại lớn với quy mô khá lớn. Nhìn vào quy mô của doanh trại quân đội, thì nó phải có thể chứa ít nhất 5 vạn người. Nhưng hiện tại bên trong những mái vòm của doanh trại vẫn chưa được sửa sang đến ba thành, xem ra đại quân vẫn còn ở phía sau.
Nơi đóng quân dùng kết cấu gỗ và đất làm tường, tường cao mười trượng, ở giữa có một đài cao tự nhiên, trên đó xây một tế đàn, xung quanh có một vòng phù hiệu màu đỏ sẫm, mỗi cái đều có diện tích hơn một trượng vuông.
Vệ Uyên so sánh với kiến thức đã học, lập tức nhận ra tế đàn đó chính là Tế Thiên Đàn, trung tâm của quân doanh Vu tộc. Lúc này, các phù văn xung quanh tế đàn đều có huyết quang lóe lên, cho thấy đã hoàn thành một lần tế tự, hiện tại trong tế đàn vẫn còn sức mạnh tế tự.
Sức mạnh tế tự có công dụng rất lớn, có thể biến thành Huyết Chú ăn mòn cả trời đất, cũng có thể nguyền rủa giết chết một tu sĩ cường đại, cả hai loại Vệ Uyên đều đã trải qua. Ngoài ra, nó còn có thể gia trì một Vu sĩ nào đó, cũng có thể bảo vệ cả doanh trại.
Lúc này Bảo Vân nói: "Trong doanh trại có mười hai ngàn người, so với hôm qua ta đến xem thì nhiều hơn 1500, chắc là mới đến tối qua. Ta đã cẩn thận dò xét rồi, vết tích Đại Vu gần đây nhất chính là con thằn lằn mà chúng ta đã giết, tạm thời vẫn chưa thấy dấu hiệu hoạt động của Đại Vu thứ hai."
Kỷ Lưu Ly nhìn sắc trời, nói: "Chỉ nửa canh giờ nữa là bọn hắn sẽ phái quân ra ngoài doanh trại tuần tra, chúng ta phải nắm bắt thời gian."
Bảo Vân hỏi Vệ Uyên: "Kế hoạch gì?"
Nhìn doanh trại Vu tộc, trong đầu Vệ Uyên đột nhiên hiện lên những chuyện vặt vãnh ở khu Bắc của trấn Khúc Liễu, nơi mà người không bằng heo chó, hiện lên những chiếc đầu người trong kinh quan ở thôn Sa Dương, liền nghĩ đến thi thể không đầu của Phương Hòa Đồng.
Vệ Uyên bình tĩnh nói: "Chém tận giết tuyệt, không để sót một tên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận