Long Tàng

Long Tàng - Chương 240: Trong lòng có hận (length: 11237)

Vu tộc rút lui, Vệ Uyên không có truy sát, chỉ là ra lệnh một bộ phận quân từ từ theo sau giám sát, sau đó điều những người còn lại đi đào bới Huyền Vệ Lục.
Từng cỗ thi thể được đưa ra ngoài, cả người của nhân tộc và Vu tộc đều có, Vu tộc thì nhiều hơn.
Không biết qua bao lâu, có người đến báo cáo tầng hầm dưới cùng đã đào bới xong, Vệ Uyên như từ trong mơ mới tỉnh, đi qua quan sát.
Tầng hầm dưới cùng đã hoàn toàn được mở ra, nơi này có mấy trăm thi thể người của nhân tộc, nhìn ra được một nửa bị thương nặng, chết tại đường hầm trốn chạy, bên trong phòng nhỏ. Số còn lại rải rác khắp nơi trong tầng hầm này, xung quanh đều là thi thể Vu tộc.
Đệ tử Thiên Công Điện phụ trách chỉ huy đào bới giọng trầm thống nói: "Bọn chúng đã chôn thuốc nổ tại các vị trí trụ cột của mỗi tầng, sau khi phát nổ sẽ phá hủy toàn bộ trụ chống, gây sụp đổ. Mà trước đó, đường hầm trốn chạy đã bị nổ tung."
Vệ Uyên nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên hai thi thể.
Bên dưới là Vân Phỉ Phỉ, bên trên là một công tử thế gia. Hắn nhào lên thân Vân Phỉ Phỉ, muốn thay nàng đỡ một đợt đất đá rơi xuống. Chỉ là sao hắn chịu nổi sự nghiền ép của tầng đất tính bằng trăm vạn cân? Vì vậy khuỷu tay và đầu gối vỡ nát, hai người vẫn cùng nhau bỏ mạng.
Vị công tử thế gia này là một trong 16 người con em thế gia đi cùng Thôi Duật, trước trận chiến đã chủ động muốn đi trấn giữ Huyền Vệ Lục. Vệ Uyên vốn có ý định phân tán các công tử tiểu thư này vào từng đội quân. Họ đã trải qua nhiều trận huyết chiến, không còn dáng vẻ ăn chơi trác táng, đủ sức một mình gánh vác một phương.
Vân Phỉ Phỉ thì khỏi phải nói, tu vi, tâm cơ và thủ đoạn đều có đủ, trước khi gặp Vệ Uyên đã là nhân vật lợi hại. Cho nên Vệ Uyên mới để nàng chủ trì chiến sự tại Huyền Vệ Lục, nơi có thể nói cực kỳ trọng yếu. Trải qua vô số lần nguy cơ sinh tử, Vân Phỉ Phỉ đều thoát được, Hứa gia thậm chí bắt nàng nhiều năm cũng không thể thành công, lúc đầu Vệ Uyên cũng không cho rằng nàng sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này, hai thi thể được tách ra, đưa lên mặt đất. Thiếu niên thế gia chiến tử, cần đưa cho gia tộc một câu trả lời thỏa đáng, chuyện này do Thôi Duật phụ trách.
Nhưng nhìn khuôn mặt Vân Phỉ Phỉ, Vệ Uyên luôn cảm thấy có chút không chân thực.
Nàng chôn thuốc nổ tại mỗi trụ cột của mỗi tầng?
Nàng trước nổ tung đường hầm chạy trốn?
Chính nàng kích nổ thuốc nổ?
Một loạt các vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Vệ Uyên, khiến hắn cảm thấy mình như chưa từng nhìn thấu Vân Phỉ Phỉ, hoặc nói, đã nhận biết một Vân Phỉ Phỉ khác.
Nếu lúc ấy cho hơn một vạn tinh nhuệ này quay lại mặt đất, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng. Lúc đó, đội quân Thanh Minh trên mặt đất đã đến giới hạn, hai bên đại quy mô liều mạng đổi quân. Hơn một vạn tinh nhuệ này tham chiến, rất có thể bên sụp đổ trước là Thanh Minh. Hơn nữa bọn họ chưa chết, Nham Tâm còn chưa biết bao giờ mới xuống tay, hắn chưa xuống tay, trận chiến này không thể kết thúc được.
Vệ Uyên chợt cảm thấy mệt mỏi, là cái kiểu mệt mỏi từ trong ra ngoài, tim cũng như hẫng một khoảng trống.
Nếu trên tay hắn nhiều quân hơn thì tốt, nếu có thể phái thêm 3000 tinh nhuệ xuống dưới đất, nếu có thể có nhiều súng kíp hơn...
Nếu có thể cho hắn thêm một chút thời gian nữa...
Thế nhưng trên đời không có nếu như, cũng như tiên đồ không có đường quay về, một khi đã bước lên thì phải đi đến cùng, cho đến khi ngã xuống. Có người đi rồi còn gặp lại, nhưng có người đi rồi, là một đi không trở lại, ví như Phương Hòa Đồng, ví như yêu mã. Những người hiện tại ở lại, cũng chẳng biết lúc nào sẽ rời đi.
Vệ Uyên đưa tay lau đi bùn đất trên mặt Vân Phỉ Phỉ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, vẫn cứ linh động như tinh linh nhảy nhót, không biết lúc rời đi, nàng có còn gì tiếc nuối không.
Chắc là… không có nhỉ?
Trong Vạn Lý Hà Sơn, lại nổi lên cơn gió âm hàn. Từng cặp mắt trống rỗng của Vu tộc xuất hiện khắp nơi, từng đội từng đội, từng đàn hướng về Ngọc Sơn.
Nước đen sôi sùng sục, vô số hạt tròn màu đen từ trong nước trồi lên, rồi một cái cây từ trong nước nhô lên, không ngừng sinh trưởng. Nó toàn thân là một màu đen tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, khiến không ai xác định được màu đen đó có thể thôn phệ hết thảy hư vô, hay chỉ là một màu đen đơn thuần của thân cây.
Ở thân cây có khảm một cánh cửa, lúc này đại môn đóng chặt, trên đó có một ký hiệu, không rõ ý nghĩa. Cây chỉ có vài nhánh cây, trên đó lẻ loi treo mấy phiến lá, không gió mà vẫn bay, như thể sắp tàn úa bất cứ lúc nào.
Trăng tròn không ngừng tỏa ra hắc khí, cuối cùng rót thành đúng mười tám đạo thiên ngoại khí vận thăng cấp. Không biết là phần thưởng cho cây hắc mộc kỳ lạ xuất hiện, hay là an ủi trái tim Vệ Uyên còn đang rỉ máu.
Người từ Vĩnh An và các thành thị khác đã đến, họ đều là phàm nhân, dù có sát na chúng sinh gia trì cũng không có nhiều sức chiến đấu. Vệ Uyên cố gắng sắp xếp thời gian để họ tham chiến, nếu họ cũng phải cầm vũ khí lên, vậy là giới vực đã dùng hết toàn bộ, sẽ đến lúc ngọc nát đá tan.
Vệ Uyên hiện tại trên tay đã có đủ tu sĩ chú thể, nên không tuỳ tiện cho phàm nhân ra chiến trường nữa. Trong các trận chiến trước đây, dù có súng kíp, dù là chiến đấu dưới đất, phàm nhân ít nhất cũng phải ba bốn người mới liều mạng được một Vu tộc.
Đám người đuổi đến, liền bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cứu chữa người bị thương. Tất cả những việc này họ đã làm rất nhiều lần, nên bây giờ đã rất thuần thục.
Chỉ là trên gương mặt một vài người, Vệ Uyên nhìn thấy vẻ mặt không giống bình thường.
Vệ Uyên đi đến bên một thiếu niên, nhìn cậu thuần thục lục lọi đồ vật tùy thân từ thi thể của chiến sĩ nhân tộc, xác nhận thân phận rồi ghi vào sổ.
Nhìn một hồi, Vệ Uyên đột nhiên hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Thiếu niên nhìn thấy Vệ Uyên, giật mình, vội hành lễ, nhưng khi nghe câu hỏi của Vệ Uyên thì im lặng.
"Cứ nói, không cần vội."
Thiếu niên nghiến răng, mặt chợt trở nên dữ tợn vặn vẹo, chỉ vào Vệ Uyên nói: "Chúng ta ngày nào cũng đánh trận, ngày nào cũng đánh trận! Từ khi có cái giới vực quỷ quái này, chẳng lúc nào là không đánh trận! Cha mẹ của ta, tỷ tỷ và hai ca ca đều chết hết, đều là chiến tử! Tất cả đều tại ngươi, nếu không phải ngươi thì bây giờ chúng ta còn đang ở Khúc Liễu trấn sống yên ổn!"
Thôi Duật bên cạnh vung chân đá thiếu niên bay ra, mắng: "Cái đó là sống sao? Ở Khúc Liễu trấn, các ngươi sống còn không bằng heo chó!"
Thiếu niên đứng lên, quật cường nói: "Dù không bằng heo chó thì cũng là sống!"
"Vậy mà gọi là sống sao?" Thôi Duật tức giận đến bật cười.
Thiếu niên dứt khoát nói to: "Chúng ta sinh ra ở vũng bùn, không được lựa chọn! Chẳng lẽ sinh ở vũng bùn thì không đáng được sống sao? Chúng ta muốn sống là có lỗi sao? Nếu ta sinh ra ở hào môn như ngươi, chưa chắc đã thua kém ngươi! Ngươi có thể đứng đây giáo huấn ta, cũng chỉ vì đầu thai vào nơi tốt mà thôi!"
Thôi Duật, người vốn giỏi ăn nói cũng giận đến á khẩu, muốn rút kiếm nhưng lại thấy không ổn.
Bộp một tiếng, một lão già phàm nhân bên cạnh giáng cho thiếu niên một cái tát mạnh, sau đó quỳ xuống dập đầu, liên tục nói: "Đứa nhỏ này bản tính không xấu, chỉ là không có cha mẹ anh em, thiếu người dạy dỗ. Lão hủ nguyện ý nhận nuôi nó, sau này nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc!"
Trong thức hải của Vệ Uyên, thanh khí vẫn không ngừng gia tăng, nhưng cứ tăng hơn ngàn đạo thanh khí lại có vài đạo biến mất.
Vệ Uyên đi đến trước mặt thiếu niên đó, nhìn thẳng vào mắt cậu, thản nhiên nói: "Chiến tranh ở đây không phải là vô nghĩa, người đã chết cũng không phải là chết vô ích! Mặc kệ ngươi hiểu hay không hiểu, ý nghĩa đều ở đó. Người đâu!"
Vệ Uyên chỉ vào thiếu niên nói: "Gây rối quân tâm, đưa vào khổ dịch doanh. Nếu ba lần đại chiến không chết, liền xá tội cho hắn."
Khổ dịch doanh vốn là do Hiểu Ngư và Thôi Duật lập ra, để trừng trị những người phạm tội. Khổ dịch doanh thường ngày lao động, khi có chiến tranh sẽ tòng quân, đều ở những khu vực chiến đấu nguy hiểm nhất. Ba trận chiến không chết, sẽ được chuộc tội thả ra. Ngoài ra, thành tích chiến công trong khổ dịch doanh vẫn được tính như bình thường, và sẽ được cấp cho gia đình.
Vệ binh lôi thiếu niên đi.
Vệ Uyên im lặng một hồi rồi mới nói với Thôi Duật: "Ngươi xem, ta không phải là người dễ mềm lòng, ngược lại là ngươi lại do dự."
Thôi Duật thở dài: "Ta thấy một vài lời hắn nói cũng không sai."
Vệ Uyên nhìn những thi thể mênh mông, chậm rãi nói: "Nếu như và nếu mà đều vô nghĩa, chúng ta sinh ra vốn đã như thế, không thể thay đổi, chỉ có thể đứng ở vị trí dưới chân mình mà tiếp tục tiến lên. Lời hắn nói có lẽ không sai, nhưng lại vô nghĩa. Có người bằng lòng sống không bằng heo chó, nhưng có người không bằng lòng. Nếu mọi chuyện có thể lặp lại, ta vẫn sẽ đưa tất cả người ở Khúc Liễu trấn đến giới vực. Dù bao nhiêu lần đi nữa cũng vẫn như vậy!"
Thôi Duật gật đầu nhẹ, trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi."
Trong giới vực gió thổi rất lớn, đêm còn chưa qua, đêm nay phong cách bên ngoài lạnh lẽo, có một loại hàn khí thấu xương.
Vô số người còn sống bước đi giữa những người đã chết, không biết lúc nào họ cũng sẽ ngã xuống, lại trở thành một thành viên nằm trên đất, rồi được những người khác ghi tên vào sổ.
Vệ Uyên cũng không thấy thiếu niên kia có lỗi, chỉ là ở thời đại này, khi nhân tộc vẫn đang vì sinh sôi tồn tại mà chiến đấu, chỉ không sai là không đủ.
Vừa đặt chân đến Thanh Minh trong khoảng thời gian này, đứng ở tuyến đầu đối kháng dị tộc, Vệ Uyên mới thật sự hiểu rõ tình cảnh của nhân tộc. Những gì trông thấy giống như gấm hoa phồn thịnh, liệt hỏa nấu dầu rực rỡ bên ngoài, đằng sau là cảnh tượng lúc nào cũng có thể binh bại như núi đổ, vẫn luôn có vô số người bị hiến tế, bị tàn sát thành cảnh tượng hiện thực.
Vẻn vẹn 3700 năm trước, Thái Sơ Cung trước sau có 4 vị Tiên Quân chiến tử sa trường. Việc đó là do đại nghĩa mà ra, nhưng có lẽ cũng có chút bất đắc dĩ.
Vệ Uyên không hận Liêu tộc, cũng không hận Vu tộc. Sự sinh ra của hai bên vốn là như vậy, tất cả là vì chủng tộc của mình. Nếu như Vệ Uyên sinh ra ở Vu tộc, cũng sẽ vì tộc nhân mà đẫm máu tử chiến.
Nhưng trong lòng Vệ Uyên hiện tại có hận!
Từ khi nhìn thấy thi thể Vân Phỉ Phỉ, Vệ Uyên vẫn luôn nghĩ, nếu như trong tay có thể có thêm một chút quân liền tốt. Không cần quá nhiều, dù là chỉ có 5000, thậm chí là 3000, nàng cũng không cần phải chết, rất nhiều người cũng không cần phải chết.
Thế nhưng mà cách đó không xa liền có mười mấy vạn đại quân, gần nhất thậm chí trong vòng nửa canh giờ có thể đuổi tới! Nhưng bọn hắn chính là án binh bất động!
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên, Vệ Uyên trong lòng có hận ý nồng đậm như vậy, rõ ràng như thế, như vậy cuồn cuộn không ngừng!
Hắn cũng không nghĩ tới, thứ khiến mình thống hận đến như vậy, lại là người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận