Long Tàng

Long Tàng - Chương 169: Đề tự vĩnh an (length: 13271)

Tế phẩm giải dược Hứa Kinh Phong đã sớm đưa tới rồi, Vệ Uyên mang theo đám người bận rộn nửa đêm, cuối cùng đem tất cả tế phẩm toàn bộ tỉnh lại.
Sau đó Vệ Uyên ngay tại bên rừng trên đất trống tại chỗ khoanh một vòng nơi trú quân, trước đem tế phẩm đều giam ở bên trong, quan sát xem có dị thường hay không, sau đó phái số lượng lớn tu sĩ trấn giữ. Tế phẩm lần lượt sau khi tỉnh lại, từng người thần sắc đờ đẫn, bảo làm gì thì làm cái đó, không khóc không nháo.
Tình huống này Hứa Kinh Phong ngược lại đã sớm nói, vì phòng ngừa tế phẩm làm loạn thậm chí chạy trốn, tất cả tế phẩm đều dùng trận pháp, đạo thuật cùng dược vật xử lý qua, phương pháp xử lý đến từ Vu Ngự tộc, xử lý xong tế phẩm sẽ mất đi phần lớn cảm xúc.
Người một khi không có cảm xúc thì cũng dần dần sẽ không suy nghĩ nữa, thêm vào những dược vật kia vốn có tác dụng tổn thương thần trí, thời gian hơi lâu tế phẩm sẽ trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Vu tộc muốn tế phẩm chỉ nhìn đạo cơ cùng nguyên thần, chỉ cần hai thứ này hoàn hảo là được, đần hay không không quan trọng.
Tất cả tế phẩm sau khi tỉnh lại, phần lớn người cứ vậy ngồi yên tĩnh ngẩn người, số ít thượng tế thì vụng trộm quan sát xung quanh. Bọn hắn làm rất bí mật, nhưng thần thức của Vệ Uyên mạnh mẽ đến mức nào, tự nhiên phát hiện ra động tác nhỏ của bọn hắn.
Xem ra những người này vẫn còn chút thần trí, bất quá bọn hắn có lẽ không biết mọi hành động trong Thanh Minh đều nằm trong tầm mắt của Vệ Uyên. Cho nên Vệ Uyên chuẩn bị xem trước một chút bọn hắn định làm gì.
Sau khi tế phẩm tỉnh lại, Vệ Uyên liền sai người mang đồ ăn nước uống đến, dựng lên mười cái lều lớn, trước tiên cho đám người tạm thời có chỗ ở. Một lát sau Tôn Vũ vội vàng chạy đến, bắt đầu kiểm tra trạng thái của từng người.
Nếu tế phẩm có thể khôi phục thần trí thì đương nhiên là tốt nhất, dù chỉ là khôi phục một phần cũng tốt. Bọn họ phần lớn đã tu luyện, tố chất thân thể vượt xa tiêu chuẩn của phàm nhân, chỉ cần không hoàn toàn mất lý trí, có thể đảm nhận rất nhiều công việc.
Nhóm tế phẩm này đến nơi, lập tức khiến mười vạn tiên ngân chảy trở lại Hứa gia. Bất quá mọi người đều không có ý kiến gì, dù sao tất cả đều được chứng kiến uy lực Huyết Chú của Vu tộc, tốn chút tiên ngân mua đám tế phẩm này về, dù sao cũng tốt hơn để bọn họ biến thành Huyết Chú rơi vào đầu mình.
Sau đó mấy ngày Hứa Kinh Phong ngược lại tỏ ra hiệu suất cao ngoài dự đoán, thế mà trong một hơi điều tra ra ba nơi trú quân vận chuyển tế phẩm của Vu tộc.
Có được vị trí nơi trú quân, Vệ Uyên không dừng lại một khắc, trước từ Bảo Vân đi xác minh sự tình có thật hay không, sau đó Vệ Uyên chia ra ba đường, chính mình cùng Bảo Vân một đội, Kỷ Lưu Ly một đội, Phong Thính Vũ Thôi Duật một đội, ba đội cùng lúc xuất phát, một mạch quét sạch toàn bộ nơi trú quân, cướp về hơn 800 tế phẩm.
Để khen ngợi hiệu suất cao của Hứa Kinh Phong, Vệ Uyên lại lấy danh nghĩa Vu tộc làm một cuộc giao dịch với hắn, mua một lượng lớn lương thực, khoáng sản và các loại hạt giống, hơn một nghìn bộ khôi giáp, một nghìn cây cung mạnh thượng đẳng và mười vạn mũi tên, cuối cùng để năm vạn lượng tiên ngân chảy về Hứa gia.
Sau đó hơn mười ngày, lại có thêm mấy vạn người thường đến giới vực, hiện tại số lượng phàm nhân trong Thanh Minh đã vượt quá 3 vạn, Vệ Uyên thu thập thanh khí thì đã vượt qua 70 đạo, đồng thời có thêm một đạo tiến giai thanh khí. Đạo thanh khí này lại đến từ Hứa Kinh Phong, việc này khiến Vệ Uyên có một cái nhìn nhận bất ngờ về lòng trung thành của hắn.
Khu dân cư của nhân tộc bên hồ nhỏ đã có quy mô khá lớn, xây xong mấy chục tòa nhà gỗ bốn tầng hiển nhiên là hạt cát trong sa mạc, dù Vệ Uyên chia chỗ ở ban đầu ra làm ba, mỗi hộ chỉ có hai trượng vuông, mỗi tòa nhà gỗ cũng chỉ nhét được hơn hai trăm người. Tất cả nhà gỗ cộng lại cũng chỉ đủ cho năm, sáu ngàn người, những người còn lại tạm thời chỉ có thể dựng lều tạm mà sống.
Mấy vạn phàm nhân đến, ngay lập tức khiến Hiểu Ngư, Thôi Duật cùng một đám thiếu gia tiểu thư thế gia rối tung cả lên. Ít nhất bọn hắn cũng đã học binh pháp, đi theo trưởng bối gia tộc mưa dầm thấm đất cũng biết rất nhiều cách quản lý.
Bọn hắn ngày đêm không ngủ thống kê dân số, ghi tên tu sĩ cùng những người có tay nghề, tách riêng tu sĩ ra một nhóm, sau đó chiêu mộ thanh niên trai tráng, phân công các công việc khác nhau.
Người càng nhiều thì khó tránh khỏi xung đột, từ đó có người thừa cơ gây chuyện.
Vệ Uyên biết rõ loạn thế dùng hình phạt nặng, không chút khách khí bắt giữ giết chết mười kẻ cố ý cầm đầu gây rối, sau đó cho tu sĩ ngày đêm tuần tra trong thành, cuối cùng cũng khiến những kẻ ham hố này khiếp sợ.
Trong những người bị giết, còn có mấy người có một phần lý do nhưng lại muốn làm quá lên, cũng bị Vệ Uyên chém giết. Sau khi mấy tên này mất đầu, mọi người liền hiểu Vệ Uyên không phải người dễ bắt nạt.
Sau khi quản lý chặt chẽ, mấy vạn người cuối cùng cũng có chút trật tự, dự định đợi thêm hai ngày việc ghi tên tạo sách hoàn thành, coi như chính thức trở thành cư dân của giới vực.
Nhưng vẫn có một số người ngỗ ngược, vốn định đến đây kiếm chác, xem có thể dựa vào thân thế không, nhưng nhìn thấy trong giới vực có rất nhiều cao tu, liền biết hết hy vọng, thế là muốn trở lại cuộc sống cướp bóc vui vẻ như trước.
Nếu những người này lặng lẽ đi thì cũng thôi, nhưng lại nghĩ trước khi đi kiếm một mẻ lớn. Thế là thừa lúc đêm tối, chúng tập sát thủ vệ, cướp một nhóm quân giới pháp khí rồi muốn trốn.
Nhưng mà phá toái chi vực là nơi ngoài vòng pháp luật, Thanh Minh thì không. Từ lúc đám người này tập sát người thủ vệ đầu tiên thì Vệ Uyên đã cảnh giác, lập tức Trương Sinh ra tay, bắt hết cả bảy tám tên.
Vệ Uyên cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp trước mặt mọi người chém giết hết tám người, ba đạo cơ cũng không ngoại lệ, trong đó còn có một người đạo cơ hậu kỳ.
Sau bảy ngày, việc ghi tên tạo sách cho phàm nhân rốt cục hoàn thành, cuối cùng tên ghi đầy ròng rã hai hòm lớn. Ngoài ra còn hai bản dự phòng, đều được ghi chép trên giấy ngọc. Vì vẫn còn người dân đến nơi, số lượng phàm nhân được ghi tên cuối cùng đã hơn 4 vạn.
Việc ghi tên tạo sách hoàn thành, đồng nghĩa với việc khu dân cư bên hồ nhỏ có quản lý, biến thành thành thị, dù nhìn đại bộ phận vẫn là gia đình sống bằng lều.
Đây là thành phố phàm nhân đầu tiên trong Thanh Minh giới vực, không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nó sẽ là thành phố phàm nhân gần khu vực trung tâm nhất.
Đã có thành, tự nhiên là phải đặt tên, Vệ Uyên lục tìm hết những kiến thức mình học, cùng những điều đã chứng kiến từ khi đến Tây Vực, quyết định đặt tên cho thành là Vĩnh An.
Tên đã định, Vệ Uyên liền sai người mang giấy bút tới, trải lên bàn, sau đó bình tâm tĩnh khí, múa bút viết xuống hai chữ lớn Vĩnh An.
Đến nét cuối cùng, trước mắt Vệ Uyên phảng phất hiện lên khu nhà lều ở phía Bắc Khúc Liễu trấn, những người bị chém đầu trong trận tế, những thi thể không biết bao giờ bị ném ở ven đường, trong lòng có một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy!
Trong tay hắn bút nặng tựa núi, lại nhẹ như lông, khi nâng bút lên dường như toàn bộ ngọn núi đều rung chuyển theo.
Hai chữ lớn cố hết sức bỗng nhiên mơ hồ một trận, sau đó dần rõ ràng. Hai chữ này khí thế bàng bạc, muôn hình vạn trạng, mang ý nghĩa trời đất bao la.
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là hai chữ Vệ Uyên viết đẹp nhất, so với các danh gia thư pháp đương thời, chỉ hơi kém về kỹ xảo, nhưng khí thế và ý cảnh thì vượt trội hơn nhiều.
Vệ Uyên nhìn chằm chằm vào hai chữ lớn, bỗng nhiên cười một tiếng, xé rách chúng. Hắn tiện tay vo tròn tờ giấy thành một cục, ném vào sọt rác, rồi lại trải giấy ra, viết liền mấy tờ chữ Vĩnh An, mỗi tờ đều có khuyết điểm, lại khuyết điểm không giống nhau. Mấy tờ chữ này còn không bằng trình độ của Hứa Chi Nguyên.
Vệ Uyên liền cầm chữ, đi đến chỗ của Trương Sinh.
Trương Sinh đang đứng trước bàn, tay cầm một bộ phận hình dạng kỳ lạ, đang chăm chú nghiên cứu. Thấy Vệ Uyên đến, Trương Sinh nói: "Lại có chuyện gì?"
Vệ Uyên nói: "Hiện tại phàm nhân đều đã ghi tên tạo sách, thành thị cũng đã thành lập. Thành này sau này sẽ là trung tâm của Thanh Minh, đệ tử suy nghĩ nhiều lần, quyết định đặt tên Vĩnh An. Bất quá ta thử viết tên, lại luôn không vừa ý. Liền muốn xin lão sư đến viết chữ."
Trương Sinh bật cười nói: "Ra là chuyện này. Đưa chữ ngươi viết ra, ta xem xem có tiến bộ không."
Vệ Uyên liền đưa mấy tờ chữ lên, Trương Sinh mở ra xem từng tờ, tùy tiện bình phẩm, tất cả đều trúng chỗ yếu.
Bất quá sau khi xem hết, Trương Sinh trừng Vệ Uyên một cái, nói: "Mấy tờ chữ này của ngươi hoặc thiếu xương cốt, hoặc quá cực đoan, hoặc mắc kỹ xảo, một dạng như nhau, thật là hiếm thấy! Vệ đại giới chủ, ngươi đây là đang nói với ta, tài nghệ của ngươi thật sự không phải như vậy, đúng không?"
Vệ Uyên nghiêm chỉnh đứng đó, nói: "Ta sợ lão sư tưởng thật cho rằng ta không dụng công."
Trương Sinh hừ một tiếng, nói: "Vậy cũng không cần phải đến mức này, ngươi bây giờ chiêu trò lừa bịp cũng không ít."
Trương Sinh gạt linh kiện trên bàn sang một bên, tiện tay trải giấy ra, nâng bút chấm mực, nhưng không vội viết, mà như đang suy nghĩ gì đó, nói: "Nhìn mấy tờ chữ vừa rồi của ngươi, thư pháp của ngươi bây giờ đã đạt đến trình độ hóa ý vào chữ, luận tạo nghệ cũng không kém vi sư là mấy, vì sao tự ngươi không viết?"
Vệ Uyên nói: "Đệ tử cảm thấy, đây là tòa thành đầu tiên, chữ đề tên thành vẫn nên là ngài mới được."
Trương Sinh không từ chối nữa, bình tâm tĩnh khí, khi cần hạ bút, mười mấy năm đã qua bỗng nhiên hiện lên trong đầu. Đã nhiều năm như vậy, thế mà từ trước đến nay người đệ tử này ở cùng một chỗ, mắt thấy hắn từng bước trưởng thành, tại nơi hổ lang vây quanh này gầy dựng nên một mảnh cơ nghiệp, đất bằng dựng lên một tòa thành thị.
Mặc dù tòa thành này hiện tại chỉ có mấy vạn dân nghèo không một xu dính túi, nhưng tương lai sẽ biến thành như thế nào, thì lại không ai biết.
Trương Sinh bình tâm tĩnh khí, đáy lòng một mảnh trống không, xoay cổ tay nhấc bút, viết liền hai chữ "Vĩnh an".
Hai chữ này công chính bình thản, kín đáo không lộ ra, khắp nơi đều trơn truột, không thấy một tia phong mang.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Vệ Uyên gần như không thể tin được hai chữ này là do Trương Sinh viết. Một người có thể ngộ ra bốn thanh sát phạt chi kiếm tuyệt thế kiếm tu, lại có thể viết ra loại chữ không mang theo chút khói lửa này sao?
Trương Sinh đối với hai chữ này của mình tỏ ra cực kỳ hài lòng, xem đi xem lại hồi lâu, mới thở dài, nói: "Bên trong thánh bên ngoài vương, không biết khi nào mới có thể lại viết ra dạng chữ này. Cầm đi đi!"
Vệ Uyên nhắc nhở: "Sư phụ, còn chưa ký tên."
Trương Sinh ồ một tiếng, ở bên cạnh viết xuống hai chữ "Trương Sinh". Hai chữ này bên trong ẩn ẩn lộ ra vô cùng kiếm ý, cuối cùng tránh không được bại lộ một chút bản tính.
Được Trương Sinh đề tự, Vệ Uyên tự đi tìm người bồi. Sau đó chính là xác định từng vị trí trọng yếu trong nội thành, người nhậm chức đầu tiên là thành chủ, Vệ Uyên chọn Hiểu Ngư.
Hiểu Ngư đối với điều này vô cùng kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không rõ Vệ Uyên để đó nhiều người trong cung không chọn, nhất định phải chọn mình làm gì, nhưng Vệ Uyên hiển nhiên không muốn nghe hắn từ chối, vừa dứt lời đã chẳng thấy tăm hơi.
Hiểu Ngư nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Hắn đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của Vĩnh An, có thể nói ngày sau tòa thành thị này chính là đô thành của toàn bộ giới vực. Nhưng để hắn quản lý cái thành lớn mấy vạn phàm nhân, Vệ Uyên có phải hay không đã chọn nhầm người rồi?
Hiểu Ngư thầm mắng Vệ Uyên một tràng khó nghe trong bụng, một bên nguyền rủa một bên đi thu thập hành lý suy nghĩ, chuẩn bị ở lại chỗ này thêm một thời gian nữa.
Hiện tại Vu tộc đã bị đả kích, đã bắt đầu rời khỏi Phá Toái Chi Vực, Thanh Minh coi như bước đầu đứng vững gót chân. Hiểu Ngư cảm thấy mình đến đây làm nhiệm vụ cứu viện coi như đã hoàn thành. Trong gia tộc còn cả đống việc lớn muốn làm, đồng thời môi trường tu hành ở Thanh Minh chắc chắn không bằng gia tộc hoặc Thái Sơ Cung. Không nói những cái khác, chỉ riêng một thanh tiên kiếm phong cấm thôi đã khiến hắn không muốn ở lại thêm một ngày nào.
Hiểu Ngư vốn định qua mấy ngày nữa sẽ cáo từ với Vệ Uyên, không ngờ tên này không biết có phải gân nào bị trật không, đột nhiên lại an vị cho mình cái chức thành chủ.
Chỉ là nghĩ đến Thanh Minh đang trăm thứ bỏ hoang cần xây dựng, Hiểu Ngư suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mềm lòng, quyết định gác chuyện của mình lại, ở lại mười ngày nửa tháng nữa chờ khi nào thành mới có chút hình dạng rồi đi cũng chưa muộn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận