Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1523: Trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết (Đại kết cục) (2)

Chương 1523: Trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiê
Chương 1523: Trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiê
Chương 1523: Trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết (Đại kết cục) (2)
"Ngươi không ra tay, ta sẽ thử." Lúc này, chủ pháp tắc lại mở miệng, đột nhiên lao về phía Tiêu Thiên.
Trong quá trình lao về phía Tiêu
Thiên, thân hình ông không ngừng
cao lên, chỉ trong chớp mắt đã biến
thành gã khổng lồ hoàng kim, một quyền đấm về phía hắn.
Đồng tử Tiêu Thiên hơi co lại, thân hình biến mát tại chỗ né tránh.
Không phải hắn sợ hãi, mà là cú đám này của đối phương, tâm địa độc ác.
Miễn cưỡng va chạm, dư chấn rung động tứ phương, chắc chắn sẽ có vô số thương vong. Trừ phi có thể nghĩ cách, tránh việc sau khi mình ra tay, sức phá hoại quá mạnh khiến mọi thứ tiêu tan, nếu không thì chính là tử cục.
Tiêu Thiên có chút nhức đầu, hắn chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, sẽ vì sức mạnh quá mạnh mà bó tay bó chân.
Phía sau, Tử Nhược Yên và bốn vị Nữ Đề khác nhìn thấy Tiêu Thiên liên tục né tránh, sự lo lắng tràn ngập trong đôi mắt.
Bọn họ nhìn nhau, sau đó tập trung sức mạnh của bản thân, rót vào người Tiêu Thiên trước mặt.
Hy vọng có thể dùng cách này để giúp đỡ Tiêu Thiên.
Khi sức mạnh của bọn họ truyền đến phía trước, tự động được hút vào cơ thể Tiêu Thiên. Sức mạnh trong căn cơ thế giới Tàng Linh, bắt đầu chập chờn, nhấp nháy không ồn định.
"Ngươi chỉ biết né tránh thôi ư2?" Chủ pháp tắc hóa thân thành gã khổng lồ hoàng kim, cười lớn, lời nói đầy giễu cợt.
Ông có thể cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ của Tiêu Thiên, nhưng ông không thích chiến đấu trực diện, mà lại thích tra tấn trêu đùa như vậy.
Ông là vị thần tối cao của nhát tộc Chiến Chi, cũng chủ pháp tắc.
Nhưng ông lại thích dùng những mánh khóe xảo trá này để chơi đùa kẻ địch.
Cả người Võ Tân Nguyên bùng cháy, vẻ mặt không cam tâm, cũng có sự ác ý trong mắt. Ông cũng nhận ra, sức mạnh của Tiêu Thiên vô cùng đáng sợ, bản thân còn lâu mới có thể sánh kịp.
Nhưng có thể nhìn thấy đối phương bị trêu đùa, không ngừng đến gần cái chết, trong lòng ông cũng vô cùng sung sướng.
Đoangl
Một tiếng chuông vang đột nhiên vang lên, một khe hở nứt ra ở chân trời đằng xa.
Ngay sau đó, một hư ảnh trường côn xuất hiện từ khe hở đó, cắm vào không gian này.
Sau khi hư ảnh trường côn hoàng kim này rơi xuống, dao động do chủ pháp tắc ra tay, đã không còn động tĩnh.
Ban đầu, chủ pháp tắc này liên tục ra tay, giống như những con sóng cuộn trào của đại dương mênh mông, không ngừng gào thét.
Nhưng giờ đây, ông lại bất động.
Tiêu Thiên quay đầu lại, liếc nhìn hư ảnh trường côn, một lúc sâu mới nở nụ cười.
"Thì ra là vậy, Định Hải Thần Châm à..." Tiêu Thiên lắm bẩm, nụ cười xuất hiện trên mặt.
Hắn từ từ quay người lại, nhìn về phía chủ pháp tắc đang ngạc nhiên: "Tiền bối ra tay giúp đỡ, tiếp theo chúng ta có thể chơi vui vẻ rồi."
Đối diện, chủ pháp tắc sững sờ, nhìn về phía Tiêu Thiên: "Tiền bối, chờ đã, chẳng lẽ ngươi là ... của đại thế giới Huyền Hoàng sao?"
Lời nói của vị chủ pháp tắc này còn chưa dứt, thì Tiêu Thiên đã điểm một ngón tay. Sức mạnh cuồng bạo quét đến trong nháy mắt, xé toạc phần lớn thân hình của chủ pháp tắc trước mặt.
Không chỉ vậy, ngón tay này còn xuyên qua cánh cổng chiến tranh kia.
Dư chấn sức mạnh khiến cánh cửa chấn động đến mức những vết nứt xuất hiện, không gian bên trong những tỉnh thần sau cánh cổng không ngừng sụp đổ.
Vô số tinh thần sụp đồ vỡ nát, lần lượt nỗ tung.
Chủ pháp tắc chống đỡ cơ thể rách nát, sự hoảng loạn hiện ra trên khuôn mặt hoàng kim.
Cơ thể của ông không thể phục hồi?
Lúc này, ông mới thực sự hoảng loạn, muốn bỏ chạy.
Nhưng khi ông vừa quay người, ông đã nhìn thấy Tiêu Thiên với vẻ mặt thương cảm.
"Từ bị!" Tiêu Thiên chậm rãi lên tiếng, một chưởng đây ngang.
Sự hủy diệt âm thầm, gã khổng lồ hoàng kim to lớn kia, chủ pháp tắc, vị thần tối cao của nhất tộc Chiến Chi, sự tồn tại đứng sau tất cả mọi chuyện, hóa thành bụi vàng tan biến.
Không chỉ như vậy, pháp tắc trong cơ thể ông, cũng hòa vào trong cơ thể Tiêu Thiên.
Thực lực, trong khoảnh khắc này, lại tăng vọt một lần nữa.
Hư ảnh Định Hải Thần Châm ở đằng xa, cũng không thể kiên trì, sắp sụp đồ. May mà cuối cùng Tiêu Thiên đã kiêm soát được khí tức của mình, mới không gây ra tai họa.
Nếu không cẩn thận, bởi vì tăng cường sức mạnh mà khiến người ta đang sống sờ sờ bị chấn chết, đến nơi nào để nói lý lẽ?
Đằng xa, Võ Tân Nguyên giống như ngọn nén cuối cùng nhìn cảnh này, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Ông đã nhìn hiểu rất rõ, sức mạnh mắấu chốt đó, đến từ bên trong căn cơ của Tàng Linh.
Nếu như, bản thân không làm ra những chuyện này, mà tiếp tục thành thật làm hoàng đề Tàng Linh, liệu một ngày nào đó, sẽ có kết quả khác hay không?...
Mọi chuyện đã kết thúc, vị thần tối cao của nhất tộc Chiến Chi đã chết, cộng thêm một quyền một chưởng của Tiêu Thiên ban đầu, gần như đã tiêu diệt toàn bộ nhất tộc Chiến Chi.
Mà rất nhiều vị diện, dưới năng lực hành động mạnh mẽ của Tiêu Thiên, đã hợp nhất thành một chỉnh thê.
Đồng thời, đại thế giới Đấu Chi của nhất tộc Chiến Chỉ ngày xưa, Tiêu Thiên cũng hoàn toàn nắm giữ trông tay
Bây giờ chủ Thiên Đình, Tử Cực Vô Địch chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa, giống như đang nhìn ngắm gì đó.
"Phụ thân, phụ thân!" Giọng nói vội vàng của Tử Đề Tôn vang lên, ông hoảng hốt chạy đến.
Tử Cực Vô Địch nghe thấy âm thanh, khó hiểu mà quay đầu lại, nhìn về phía đối phương: "Con hoảng loạn như vậy làm gì?"
"Nữ tế của con đâu? Nữ nhi của con đâu, chất nữ của con đâu?" Tử Đế Tôn không thể nhịn được mà hét lên.
Tử Cực Vô Địch liếc nhìn Tử Đế Tôn, lắc đầu: "Vậy thì con đến muộn rồi, bọn họ đã sớm đi trước một bước, chuẩn bị đi du sơn ngoạn thủy đến các đại thế giới khác nhau rồi."
"Du sơn ngoạn thủy, đưa cả năm người đi cùng sao?" Tử Đề Tôn trợn mắt: "Các nàng đi rồi, năm đế vị phải làm sao, những chuyện đó..."
"Hỏi hỏi hỏi, chuyện này còn cần phải hỏi à? Máy người làm cha các con có tác dụng gì?” "Rèn luyện nhiều hơn, vị trí chủ Thiên Đình này, cũng sắp giao cho con ngồi rồi."
Tử Cực Vô Địch nói xong, vỗ vai Tử Đề Tôn rồi quay người rời đi.
Còn Tử Đế Tôn thì hai mắt vô hồn, hai đầu gối mềm nhữn, gần như quỳ xuống đát.
"Làm phụ thân, mệnh khổ mài!!!"...
Trái Đất
Bóp!
Tiếng đóng số vang lên, trên bãi cỏ của công viên thành phó, một tiêu nam hài phấn điêu ngọc trác mặc y phục màu vàng tay ngắn, nói chuyện với nhóm bạn hai bên trái phải.
"Được rồi, đây chính là toàn bộ câu chuyện, ta kể xong rồi!" Một nhóm tiểu bằng hữu luyến tiếc không nỡ mà đứng dậy, ríu rít phàn nàn: "Sao lại nhanh như vậy chứ, ta vẫn chưa nghe đã ghiền đâu.”
"Đúng vậy, ngày mai ta còn muốn nghe nữa.”
Nhìn thấy nhóm bạn tung hô mình như vậy, tiểu nam hài đắc ý lắc đầu: "Không sao, ngày mai ta kể cho các ngươi nghe câu chuyện mới."
"Được rồi..." Không ít tiểu bằng hữu luyến tiếc.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc: "Ta thấy cũng chỉ vậy thôi, thi phòng cha mình có gì hay, ta cũng biết."
Người nói lời này, chính là một nhóc mập ú. Tiểu nam hài vẫn chưa nói gì, thì một tiểu nam hài khuôn mặc trắng trẻo, mặc y phục màu tím tay ngắn bên cạnh đã gào lên: "Ngươi biết cái rắm, bây giờ ngươi nói thử xeml"
"Đúng vậy đó!" Tiểu nam hài có ngoại hình tương tự, mặc y phục màu trắng tay ngắn bên cạnh, cũng hùa theo hét lên: "Mập ú!”
BỊ phản bác, nhóc mập ú bực mình, lao về phía tiểu nam hài mặc y phục màu trắng tay ngắn, muốn ra tay.
"Ngươi làm gì vậy!" Đúng lúc này, tiều nam hài mặc áo ba lỗ màu vàng có mũ lao ra, chặn trước mặt nhóc mập ú.
Nhìn thấy tiểu nam hài cao hơn mình nửa đầu, còn cường tràn hơn một chút, nhóc mập ú lùi lại mấy bước.
Dường như cảm thấy chuyện mình lùi lại rất mát mặt, nhóc mập ú chỉ vào đám tiểu hài trước mặt hét lên: "Năm huynh đệ các ngươi, chính là đại vương khoác lác!"
"Ngày ngày khoác lác, không biết xấu hổ!"
Nói xong, nhóc mập ú quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bao lâu, thì đã vấp ngã.
Bò dậy.
Lại vấp ngã.
Sau khi ngã bảy, tám lần liên tiếp, nhóc mập ú không thể chịu đựng được nữa, cậu bé bật khóc nức nở rồi tiếp tục lao về phía trước.
Nhưng nhóc mập ú lại không nhận ra rằng, trong đám cỏ dưới chân trước mặt, đất đang nhúc nhích, hình như có gì đó sắp phá đất chui lên.
"Được rồi!" Tiểu nam hài mặc y phục màu vàng tay ngắn kể chuyện chợt hét lên, nói chuyện với muội muội mặc váy màu xanh lá cây cách đó không xa.
Tiểu muội muội nhìn nam hài mặc y phục màu vàng tay ngắn vẻ mặt vô tội: "Đại ca, sao vậy?
"Tứ muội, lại giở trò xấu, đuôi hồ ly và lỗ tai của muội, sắp bị lộ ra ngoài rồi."Tiểêu nam hài mặc y phục màu vàng tay ngắn đi đến bên cạnh tiêu muội muội váy xanh lá, nhỏ giọng nói.
Tiểu muội muội dang hai tay ra: "Đại ca, rõ ràng ma giác ma vĩ của nhị ca, còn có long giác long vĩ của tam ca thường xuyên xuất hiện mà..." "Đó còn không phải chuyện tốt muội làm à!” Vị đại ca này dùng tay chém một nhát vào đỉnh đầu tứ muội, tức giận nói: "Về nhà!"
Tay cậu bé vung lên, năm huynh muội Tiêu gia đi về hướng nhà.
"Ngày mai kể chuyện gì hay nhỉ2"
"Còn nói cái rắm, chúng ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi, bị đưa đến chỗ Tôn sư phụ tu hành, có thể đi chơi game hay không."
"Nhị ca, huynh nói bậy bạt”
"Lão Ngũ, đệ vẫn không chịu dừng lại à? Ta đã nói với đệ rồi, lần trước cáo trạng hại đệ bị đánh, là lão Tứ làm!
"Đệ không tin."
"Ta thật sự phục rồi, tính tình này của đệ... Lão Tam, đệ có thể đừng ăn nữa hay không, đệ chép miệng thật ồn ào!!"
"Đại ca, huynh ấy hung dữ với đệ."
Nhìn bốn người ầm ï không ngừng, tiểu nam hài mặc y phục màu vàng tay ngắn che mặt, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Nội tâm, cũng vô cùng cảm khái: "Mẫu thân, cuối cùng nhi tử hiểu được những khó khăn thường ngày của ngài rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận