Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1376: Cả đời này hết hy vọng rồi

Chương 1376: Cả đời này hết hy vọng rồiChương 1376: Cả đời này hết hy vọng rồi
Chương 1376: Cả đời này
hết hy vọng rồi
Thay vị này nhận đồ đệ?
Ngưu Bân lại nhìn sang Tử Việt Phong, thấy vị điện hạ này nhẹ gật đầu, thừa nhận có chuyện này.
Vì vậy, cảm xúc của kẻ lỗ mãng này bắt đầu mắt bình tĩnh.
Khi nhìn lại Tiêu Thiên, hắn rõ ràng mát tự nhiên hơn lúc nãy nhiều.
Sao hắn có thể tưởng tượng được lại có mối quan hệ như vậy?
Nhân Vương Hoàng Đạo Tôn nghe xong rất lâu, sờ cằm của mình, tám tắc kêu lên kỳ lạ.
Sau một hồi suy nghĩ, bỗng nhiên ông nở nụ cười: "Nếu như nhìn như vậy, chẳng phải nói ngươi còn là ân sư thụ nghiệp của Tử Cực Vô Địch à?"
Tử Việt Phong vẫn đang nhìn trạng thái của thê tử ở bên cạnh, nghe thấy lời này của Hoàng Đạo Tôn thì biểu cảm sắp không kìm được nữa.
Lời nói này nghe giống như bản thân thành sư huynh đệ với gia gia vậy.
Nhưng trong đám người trước mặt, cũng chỉ có Hoàng Đạo Tôn là có thể nói chuyện như vậy.
Dù sao thì ông cũng là trưởng bối, nhạc phụ đại nhân của Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch.
"Lời cũng không thể nói như vậy được." Tiêu Thiên xua tay, phủ định cách nói của Hoàng Đạo Tôn: "Dạy ông ấy không có nghĩa là làm sư tôn, ông ấy cũng dạy cho ta không ít đạo lý."
"Lúc quen biết, ông ấy cũng được xem là trưởng bối của ta, một lão già từng tự cho rằng là nói khoác." Lúc Tiêu Thiên nói đến đây cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Trước đây chưa đi đến thế giới này, lúc vẫn còn ở trên Trái Đất thì ngày tháng ở cùng với lão già, bạn tốt, cũng được xem là khoảng thời gian âm áp.
Mà trong quá trình nói chuyện, Ngưu Bân ở bên cạnh cũng ấp úng, gãi đầu: "Đại nhân, trước đây ta..."
"Không sao." Tiêu Thiên ý bảo Ngưu Bân không cần khẩn trương, mà lúc này, dao động cách đó không xa lại lần nữa truyền đến.
Động tĩnh trên người Liễu Yên Hà đang từ từ bình thường trở lại.
Dấu án máu hủy diệt vốn muốn nỗ tung, vốn sẽ lấy hết sức mạnh tính mạng của nàng, thành toàn nàng.
Sau khi trạng thái bình thường trở lại, khí cơ của bản thân nàng cũng lộ ra ngoài.
Mọi người ở bốn phía cũng có thể cảm nhận rõ sau khi thực lực của Liễu Yên Hà tăng lên, phát ra khí cơ vô cùng hồn hậu.
Cho người ta cảm giác cứ như là hồ nước sâu không nhìn thấy đáy.
"Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn, thực lực lại có thể tăng nhiều đến vậy." Tử Nhược Yên ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Dù sao cũng là Tiêu ân công ra tay, có thành quả như vậy cũng không xem là bất ngờ gì." Giọng điệu của Cơ Ngưng Quang bên cạnh chắc chắc, nhìn sang Tiêu Thiên: "Quả nhiên là không gì không làm được, tiện tay là đã có thể giải quyết phiền phức lớn như dấu án máu hủy diệt."
"Khụ khụ..." Tử Nhược Yên ho nhẹ, có ý sâu xa nhìn thoáng qua Cơ Ngưng Quang.
Kết quả nhìn thấy Nữ Võ Thần Đề này hoàn toàn phớt lờ lời nhắc nhở thiện ý của mình, dùng ánh mắt chân thành nóng rực nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không tha.
Hành động rõ ràng này tất nhiên đã thu hút sự chú ý của người khác.
Bầu không khí trở nên quỷ dị một cách khó hiểu.
"Ngươi..." Dưới sự so sánh, Lạc Nữ Ái có tính tình nóng nảy chuẩn bị mở miệng làm khó dễ Cơ Ngưng Quang.
Lúc này, tính tiến công của Lạc Nữ Ái đã chuyển khỏi người của Tô Mộng Ly, theo dõi Cơ Ngưng Quang.
Dù sao thì so với Tô Mộng Ly đích kỳ quái, thì phương thức tấn công liên tục với chiêu lớn phổ công của Cơ Ngưng Quang khiến người ta càng lo lắng hơn.
Cũng có lẽ là bản tính trời sinh, Thánh Ma Nữ Đế nhằm vào Nữ Võ Thần Đề.
Phân tranh giữa ma và thần càng thêm kịch liệt, hơn nữa Tô Mộng Ly thích lửa cháy đổ thêm dầu, hai người họ thường chọi nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Điều duy nhất có thể trấn giữ hai người họ cũng chỉ có Tử Nhược Yên mà thôi.
Mà ý thức của Liễu Yên Hà hồi phục, thần trí tỉnh táo lại, cũng vội vàng cung kính hành lễ cảm kích Tiêu Thiên: "Đa tạ ơn cứu mạng của Sư phụ!"
Lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nếu là sư tôn của phu quân thì tất nhiên nàng cũng phải gọi theo.
Mà tam đại hoàng tử vẫn dập đầu tại chỗ cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tuyệt vọng một trận.
Đời này, chỉ sợ là toang rồi.
Hét hy vọng rồi.
Hiện giờ, ba vị Võ Nguyên Khôn, Võ Nguyên Hư và Võ Nguyên Thần muốn thoát ly biển khổ.
Hoặc là được cưỡng ép cứu ra, hoặc là chết, để bên phía đế quốc Tàng Vũ hỗ trợ sống lại.
Trừ điều đó ra, không còn cách nào khác.
Nhưng từ tình huống hiện tại để xem, hai cách này dường như không thể nào thực hiện.
Cứu người?
Lấy cái gì cứu?
Chỉ riêng nam nhân đứng bên đó, căn bản là một quái vật khoác da người, không tưởng tượng nổi đã không thê miêu tả.
Có hắn ở đây, có người nào có thể cứu bọn họ?
Cho dù là xây dựng chấp hành kế hoạch, ám sát ba người bọn họ cũng không làm được.
Nhìn đi, thứ như dấu ấn máu hủy diệt này cũng có thể thoải mái ngăn cản, còn có chuyện gì hắn không làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận