Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1450: Huynh đệ à, bao nhiêu năm rồi

Chương 1450: Huynh đệ à, bao nhiêu năm rồiChương 1450: Huynh đệ à, bao nhiêu năm rồi
Chương 1450: Huynh đệ à, bao nhiêu năm rồi
Huyết Hỗ Thần Đế nghiến răng nghiền lợi, ông không thể nghĩ nhiều được nữa, tình huống trước đó đã quá |ệ.
Bangl
Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, trên thân Huyết Hỗ Thần Đế bộc phát tiếng nổ kịch liệt, quanh người hiện ra một đám sương mù máu.
Phụt!
Sau khi ông làm như vậy, miệng phun ra máu tươi, khí tức cũng trở nên yếu ớt hơn.
Những gì ông đang làm chính là thiêu đốt kích nổ linh khí và sức mạnh đại đạo của chính mình, tráng sĩ chặt tay, cưỡng ép thoát khỏi hạn chế này.
Anh hùng thường có chung cách nghĩ.
Gần như ngay lúc Huyết Hồ Thần Đế làm như vậy, một bên khác, Tuyết Hán cũng lựa chọn làm điều tương tự.
Linh khí trên người ông cũng nỗ tung, giống như hóa thành bọt nước tung tóe.
Sau khi làm xong, tình trạng của ông cũng không khác gì Huyết Hỗ Thần Đé, khí tức suy bại uễ oải.
Hết cách rồi, sau khi bọn họ cưỡng chế chặt đứt gây tổn thương rất lớn lên thân thể mình.
Trong khoảnh khắc này, Tuyết Hán cũng vội vàng lui về phía sau, cưỡng ép kéo giãn khoảng cách với Liễu Vô Song ở đối diện. Một bên khác, Huyết Hỗ Thần Đé cũng điều chỉnh vị trí, nhanh chóng đến bên cạnh Tuyết Hán, duy trì khoảng cách nhát định để có thể giữ vững sự tiến thoái chung.
So với bộ dạng lo lắng của Tuyết Hán và Huyết Hồ Thần Đé, Liễu Vô Song lại rất lạnh nhạt, điềm tĩnh như thường, thậm chí còn nhìn hai người bọn họ với vẻ hứng thú.
Trên mặt ông tràn đầy vẻ trêu tức, như thể đang xem trò cười vậy.
"Nhìn các ngươi xem, đây đã là gì đâu mà các ngươi đã lộ dáng vẻ khủng hoảng rồi?" Liễu Vô Song nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tuyết Hán và Huyết Hổ Thần Đế trước mặt, nhẹ vỗ tay, cười nhạo thành tiếng.
Nói thật, Liễu Vô Song khá hài lòng với biểu cảm của đối phương. Cộng với thân phận của đối phương mà để lộ vẻ mặt như thế, khiến cho nỗi khổ tâm, tâm huyết nỗ lực trong nhiều năm qua của ông coi như cũng không uỗng phí.
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Liễu Vô Song, Tuyết Hán không khỏi thở dài, nhìn chằm chằm đối phương: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì, đã trải qua những gì, mới khiến ngươi biến thành bộ dạng như thế này..."
Tuyệt vọng ư?2
Nói đùa à, Tuyết Hán biết rõ Tiêu Thiên đang quan sát trận chiến ở phía trên, không có khả năng xảy ra vấn đề gì.
Điều duy nhất khiến ông đau lòng chính là không thể tự tay đấm một cú lên mặt đối phương. Ai có thể ngờ rằng chiến lực của đối phương đã thăng cấp đến trình độ này, trên người càng hiển hiện đủ loại thần dị.
Huyết Hồ Thần Đế ở bên cạnh cũng tỏ vẻ âu lo, tuy nhiên ông lo lắng về tình hình trận chiến trước mặt nhiều hơn.
Ngược lại, trong trận chiến lần này, biểu hiện của ông quá kém cỏi, có khi nào Tiêu đại nhân nhìn thấy sẽ cảm thấy không hài lòng về ông không?
Suy cho cùng, ông cũng là một lão tiền bối, thế mà lại bị một hậu bối vượt mặt về cảnh giới, còn đánh không lại, đúng là quá mát mặt.
Đương nhiên, chuyện mất mặt chỉ là thứ yếu, nguy cơ trước mắt bọn họ chính là khí tức trên người Liễu Vô Song lại lần nữa bắt đầu tăng vọt, bắn ra uy áp cực kỳ khủng bó.
Gió xanh âm u lưu động khắp cơ thể giống như những vòng xoáy vặn vẹo ngang qua không trung, không ngừng hút linh khí giữa thiên địa.
Theo thời gian trôi qua, Tuyết Hán có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa thiên địa mà trước đó Liễu Vô Song đã cắt đứt đang dần quay trở lại.
Cũng chính lúc Tuyết Hán khôi phục cảm giác gắn bó với thiên địa thì ông mới biết lực lượng đến từ Liễu Vô Song mạnh đến mức nào.
Uy áp tràn ngập trên thân thể gạt phăng cả lực áp chế thế giới do năm vị Nữ Đề thi triển, mặc dù nó cũng có tác dụng nhất định nhưng không đáng kể, thậm chí là rất yếu ớt. Đây cũng chính là điểm khiến người ta tuyệt vọng, mặc dù uy áp của năm vị Nữ Đế đã suy yếu nhưng ông và Huyết Hồ Thần Đề vẫn không có cách nào chống trả.
Cảnh giới chân thần cường hoành như thế ư?
Nếu nghĩ kỹ thì điều này cũng phù hợp với lẽ thường, nếu không thì làm sao Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch có thể trần thủ Tàng Linh nhiều năm như vậy chứ.
"Được rồi, chơi lâu như thế cũng đủ rồi, đến lúc nên kết thúc mọi chuyện." Liễu Vô Song vừa nói xong, ngọn gió xanh âm u trên người ông bắt đầu gào thét.
Theo uy áp trên người ông bắn ra, gần như toàn bộ người trong chiến trường đều tập trung ánh mắt nhìn, tâm thần chắn động. Bên tấn công tự nhiên tràn đầy nhiệt huyết, chỉ cảm thấy đại sự sắp thành.
Còn bên phòng ngự Tàng Linh, khi thấy cơn gió xanh âm u nghiền ép về phía Huyết Hồ Thần Đế và Tuyết Hán, trong lòng bọn họ hiện lên một tia tuyệt vọng.
Chẳng lẽ chiến lực đỉnh cao bên phía bọn họ sắp bị đánh bại rồi ư?
Nhưng khi đối mặt với thế tiến công nghiền ép mà đến này, Tuyết Hán không những không hoảng hốt mà còn nở nụ cười.
Khí tức quen thuộc làm cho khóe mắt hắn ngắn lệ, hốc mắt đỏ hoe, miệng thì thầm.
"Huynh đệ à, bao nhiêu năm rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận