Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1474: Đường về

Chương 1474: Đường vềChương 1474: Đường về
Chương 1474: Đường về
Hóa thân Tiêu Thiên vội vàng lên tiếng, dùng giọng điệu tương tự, la lên: "Không dám nhận từ đại nhân này. Tại hạ Tử Cực Vô Địch, là lão già gác cổng ở tiểu khu Dương Quang, thành phố Ba, tỉnh Hồ!"
Thiên binh tuần giới Thái Tử Lượng: "222"
Câu trả lời kỳ lạ của Tiêu Thiên khiến thiên binh tuần giới Thái Tử Lượng nghe xong, trong đầu đầy thắc mắc.
Trả lời kiểu quái quỷ gì vậy ông nội?
"Không phải người mình?" Bên này, Tiêu Thiên thấy biểu cảm của thiên binh kia, không khỏi nhíu chặt hàng mày. Từ trang phục và câu trả lời của đối phương, Tiêu Thiên vốn cho rằng đối phương là người mình, dù gì trên thân thể người này có một loại cảm giác quen thuộc.
Kết quả, khi Tiêu Thiên dùng quê hương lúc trước của Tử Cực Vô Địch, ngụy trang thành thân phận của mình nói cho đối phương biết nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
Thấy biểu cảm của đối phương, căn bản là một dáng vẻ khó hiểu.
Bên kia, thiên binh tuần giới Thái Tử Lượng lắc đầu, mặc dù không biết tại sao người đeo mặt nạ lại nói lung tung khi trả lời hắn.
Nhưng từ trên thân thể đối phương, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc. "Mặc dù không biết tại sao ngươi lưu lạc tới đây, tuy nhiên, khi ta lần theo khí tức vượt giới tới đây, chính là ở đây có người nhìn trộm tổ địa trung tâm của vị diện siêu cao bọn ta.”
"Ia đang trừng trị, ngươi hãy rời đi trước, nếu có ván đề gì, đợi đến khi ngươi tìm được đường về nhà rồi nói tiếp."
"Ta chỉ là một thiên binh nhỏ nhất giai vượt giới mà thôi, chỉ có thể chiếu hình ảnh mình tới đây, không thể làm được nhiều chuyện."
Theo giọng nói ngày càng yếu đi của thiên binh tuần giới tên là Thái Tử Lượng, hình chiếu thân hình của hắn cũng bắt đầu dân tiêu tán.
Trong thời khắc mắấu chốt này, một miếng lệnh bài bỗng nhiên hiện ra trong tay hắn, từ một bên khác của khe hở ném tới.
Hành động của Thái Tử Lượng làm cho bàn tay màu bạc kia cũng phản ứng lại, bành trướng mở rộng.
Bàn tay lớn màu bạc bành trướng ra, bắt lấy lệnh bài mà Thái Tử Lượng ném tới.
Tuy nhiên, sau khi lệnh bài bay ra, toàn thân dường như được bao bọc bởi ngọn lửa rực cháy, giống như một ngôi sao băng rực lửa bay từ xa tới và nện xuống.
Đùng!
Bàn tay lớn màu bạch do quy tắc tối cao hóa thành dây dưa với lệnh bài kia, muốn ngăn cản nhưng tiếc rằng uy năng rực lửa kinh khủng bao quanh lệnh bài kia, cưỡng ép đánh xuyên lòng bàn tay khổng lò.
Tuy nhiên, khi lệnh bài đánh xuyên qua lòng bàn tay, không hề bay tới hóa thân đeo mặt nạ của Tiêu Thiên mà lướt qua thân hình của hắn, bay thẳng tới bản tôn phía xa XÔI.
Bản tôn Tiêu Thiên đang quan sát ở phía xa, nhìn thấy uy năng rực lửa ân chứa trên lệnh bài đang bay tới, hơi cau mày.
Vừa rồi, coi như hắn đã nhìn rõ, uy năng trên lệnh bài rất lớn.
Không nhìn thấy quy tắc tối cao hóa thành bàn tay màu bạc kia cũng bị lệnh bài đâm xuyên qua lòng bàn tay một cách dễ dàng ư?
Chỉ là sau khi lệnh bài rực lửa này bay đến trước mặt mình thì tốc độ của nó bỗng nhiên dừng lại.
Giống như cảm ứng được sự hiện diện của mình, ngọn lửa thiêu đốt trên đó cũng đột nhiên tắt ngóm, giống như chưa bao giờ nhóm lửa vậy.
Tiêu Thiên cẩn nhận quan sát lệnh bài đang lơ lửng trước mặt, không hề cảm giác được sự nguy hiểm nào.
Hắn nhìn dòng chữ được viết trên đó, đúng là chữ Hán và chỉ có hai chữ...
Đường về,
"Đây là thứ gì?” Tiêu Thiên tò mò cầm lệnh bài lên xem.
Nhưng không biết tại sao, khi Tiêu Thiên cầm lệnh bài trong tay lại cảm thấy hơi yên tâm.
Vùi
Nương theo linh khí trong cơ thể Tiêu Thiên tràn vào trong bệnh bài kia. Trong tầm nhìn của hắn, dường như loáng thoáng có thể trông thấy một con đường quỷ di.
Con đường xuyên qua rất nhiều giới hạn, giống như thẳng tới một nơi xa XÔI.
Vết nứt nơi xa đang dần lành lại, khi thiên binh tuần giới Thái Tử Lượng nhìn thấy động tĩnh của lệnh bài trong tay Tiêu Thiên từ phía xa, hắn liền biết mình không nhận lầm người.
Đúng là người mình.
"Đợi ngươi trở về quê hương."
Thái Tử Lượng vừa dứt lời thì vết nứt không gian trước người đã hoàn toàn biến mát, không tháy gì nữa.
Tiêu Thiên đứng yên tại chỗ, trừng mắt nhìn, sau đó cát lệnh bài thu thập được vào trong không gian hệ thống.
Đồng thời, quay đầu nhìn về phía trước, vị diện U Minh bên kia đã triệt đề nứt vỡ.
Không biết từ lúc nào, hình ảnh thanh trường thương hư ảo đã bị ném đi, xuyên thủng hoàn toàn vị diện to như vậy.
Đặc biệt là hóa thân của Tiêu Thiên đang đứng gàn đó, nhìn thấy càng rõ.
VỊ diện U Minh bị vỡ vụn không hề sụp đổ, trông có vẻ không tạo thành tổn thương to lớn nào.
Ngay cả khi nhìn từ bên ngoài, có vẻ như toàn bộ bong bóng trong vị diện U Minh đã vỡ ra, biến thành những bong bóng nhỏ dày đặc, dần dần khuéch tán ra. Nơi xa, bàn tay khổng lồ màu bạc do quy tắc tối cao hóa hành lập tức phân hóa, biến thành xiềng xích bạc bật lên, muốn xích những bọt khí kia vào cùng một chỗ.
Chỉ tiếc, lực đạo của bọt khí vỡ lan ra xung quanh lớn hơn rất nhiều so với lực lượng quy tắc tưởng tượng.
"Xem ra, sự trừng trị mà thiên binh tuần giới kia nói không phải là tàn sát vô tình, xóa bỏ sinh linh của vị diện U Minh này.”
"Mà cuộc tấn công vượt giới này sẽ đánh tan toàn bộ vị diện."
"Trong nháy mắt, vị diện U Minh này sẽ biến thành rất nhiều vị diễn cỡ nhỏ."
"Dưới tình cảnh như thế, những người bên trong vị diện U Minh không thể làm điều ác được."
"Cao tay, đúng là cao tay!"
Tiêu Thiên nhìn những bọt khí phiêu tán ở phía trước, ánh mắt lóe sáng, như thể tìm được thủ đoạn gì đó.
Hắn vuốt cằm mình, nếu sau này mình gặp phải tình huống như vậy thì không được tùy tiện gây sát nghiệp, có thê trực tiếp đánh vị diện của đối phương thành bong bóng đây trời như thế này.
Dường như nhận ra hành động của mình không còn hiệu quả, lực lượng quy tắc tối cao màu bạc dần dần tiêu tán, không làm gì nữa,
Phía trước, hóa thân Tiêu Thiên đeo mặt nạ ngắm nhìn quy tắc tối cao màu bạc đang dân tiêu tán từ xa. Trước đó, hắn còn lo lắng không biết quy tắc tối cao màu bạc này có ra tay với mình không?
Không ngờ rằng đối phương đã trực tiếp tiêu tán, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như đang sợ hãi thứ gì vậy.
Quy tắc tối cao màu bạc nổ tung và tiêu tán, hóa thân Tiêu Thiên cũng đột nhiên tiêu tan, hóa thành một sợi tóc, phiêu tán bên trong vùng hắc ám tinh không vô tận này.
"Thật đáng tiếc, còn nghĩ sẽ thử một chút, xem lực lượng quy tắc tối cao màu bạc này có mùi vị gì, không ngờ bỏ chạy cũng nhanh đó chứ?"
Tiêu Thiên vừa suy nghĩ, vừa vứt lệnh bài trong tay, nhìn vị diện Ủ Minh đang tan ra thành bong bóng ở phía xa. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ có thể nói tự tạo nghiệt thì không thể sống SÓI.
Vị diện U Minh đã có quyết định sai lầm khi tập trung vào bản thân nó.
Huống hồ, không ai có thể nghĩ rằng mối nguy hiểm tiềm ẩn này lại bị loại trừ mà không cần đích thân mình hành động.
Tiêu Thiên lơ lửng trong tỉnh không vô tận, bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ, đây có được tính là chống lưng siêu mạnh không?
Hắn thậm chí còn chưa động thủ nhưng đối phương đã sử dụng năng lực quỷ dị để tính kế mình, điều này đã thu hút thiên binh đến trừng trị trước rồi.
Thiên binh hiện thân trong thần thoại đã làm cho Tiêu Thiên rung động thật nhiều.
Huống hò, thực lực của thiên binh vốn rất cường hoành, từ cảm nhận của hóa thân có thể thấy hóa thân từ một sợi tóc này e rằng không phải là đối thủ của hắn.
Ít nhất phải dùng đến một giọt máu mới đủ!
"Hửm?" Ngay khi Tiêu Thiên nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác được gì đó, cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay.
Bởi vì hắn cảm nhận rất rõ, khi bản thân nắm lệnh bài này thì linh khí trong cơ thể bắt đầu tự vận hành.
Không!
Nói chính xác thì đây không phải là vận hành gì cả mà là đang tiến hành điều trị.
Trước đó, Tiêu Thiên không tu luyện theo trình tự nào cả, toàn làm lung tung mà thôi.
Đồng nghĩa với việc ỷ vào năng lực khống chế chuẩn xác của thân thể mình để cưỡng ép tu hành.
Nhưng bây giờ, khí tức mà lệnh bài này phát ra, đã cung cấp cho hắn một lộ trình tu hành hoàn chỉnh, đồng thời trợ giúp hắn sắp xếp lại tình trạng trong cơ thẻ.
Cũng không phải là do lực lượng chất chứa trong lệnh bài này cao minh đến mức nào, có thể ảnh hưởng đến thân thể Tiêu Thiên.
Mà lệnh bài đã đưa ra gợi ý, khiến thân thể tự nhiên dựa theo phương hướng này mà đi.
Gần như trong thời gian ngắn ngủi này, thực lực của Tiêu Thiên đã tăng vọt khoảng một phần.
"Không ngờ lệnh bài này còn có tác dụng như vậy, suy cho cùng cũng là đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng."
"Vừa gặp đã giúp đỡ nhiều như vậy?”
Tiêu Thiên vuốt ve lệnh bài trong tay, nhìn chăm chú, tặc lưỡi.
Hắn không ngờ rằng lúc này rồi mà thực lực của mình còn có thể tăng lên.
Hơn nữa, hắn càng thêm cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mình đang tăng lên không ngừng, cho dù tốc độ càng lúc càng chậm nhưng trợ giúp vô cùng lớn.
Sau khi nghịch lệnh bài một lúc, Tiêu Thiên cất nó vào trong ngực, đồng thời quay đầu, nhìn về phía vị diện U Minh đang phiêu tán.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn hít sâu một hơi.
"Phù!"
Tiêu Thiên bật hơi, phun ra khí tức hỗn độn vừa mới hít vào.
Khí tức hỗn độn kia cũng không chất chứa uy năng kinh khủng gì cả, ngược lại, nó giống như cuồng phong thổi về phía trước.
Bọt khí vị diện U Minh bị nổ tung và tản ra, lập tức bị thổi bay về các hướng khác nhau.
Nhìn những bọt khí càng lúc càng trôi xa, lúc này, Tiêu Thiên mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Bằng cách này, vị diện U Minh sẽ không thể làm nên trò trống gì nữa, một hơi hắn vừa thỏi, ít nhát có thể khiến U Minh này phiêu đãng ở bên ngoài hết mấy năm không ngừng được.
Việc này sẽ khiến chúng càng khó liên lạc với nhau hơn.
"Về nhà thôi!" Tiêu Thiên mỉm cười, tìm đúng phương hướng đường về, quay đầu mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận