Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1520: Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá

Chương 1520: Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quáChương 1520: Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá
Chương 1520: Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá không
Ý chỉ một cuộc đời mới, bắt đầu lại từ đầu chứ gì?
Tàng Vũ đại đế Võ Tân Nguyên ở đối diện thấy vẻ mặt của Tử Cực Vô Địch bèn mỉm cười vô cùng thản nhiên: "Xem ra ngươi đã biết rất nhiều."
"Không thể không nói, Tàng Linh bây giờ đã khiến ta vô cùng kịch ngạc, tạo thành phiền phức cực lớn đối với ta."
"Ta vốn định kéo dài chiến tranh vị diện lâu hơn chút nữa, bởi vì vị diện Tàng Linh quá đỗi đặc biệt."
"Một khi bên ta giành được chiến thắng thì sẽ thu được lợi ích cực lớn, người tầm thường sao biết được sự kỳ diệu trong ngày."
Võ Tân Nguyên từ từ kể lại, đồng thời giơ tay lên rồi chỉ vào Tử Cực Vô Địch trước mắt: "Nhưng sự việc đã thay đổi ngoài dự tính của ta."
"Trước mắt ta không thể không kết thúc trận chiến này sớm rồi."
"Bằng không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra biến có gì."
Võ Tân Nguyên nói xong, Tử Cực Vô Địch bèn hừ lạnh, khẽ nheo mắt lại: "Bây giờ ngươi không cách nào đánh bại Tàng Linh được đâu.”
Tử Cực Vô Địch vừa dứt lời thì luồng khí đã bắn ra khỏi cơ thể, chán động không gian xung quanh, đồng thời kim ấn khổng lồ bắt đầu bay lên không trung, lượn vòng quanh cơ thể của ông. "ĐỊI"
Tử Cực Vô Địch quát lên chói tai, các kim ấn màu vàng quanh thân cũng bay tán loạn, tập kích thẳng về phía trước.
Đối diện với kim án khổng lồ lao về phía mình, Võ Tân Nguyên bèn nhẹ nhàng giơ tay lên, khẽ vẫy tay về trước.
Âm! Âm! Âm!
Tiếng va chạm vừa vang lên, án Nhân Hoàng lao thẳng về trước đã bị đánh ngược về dễ như trở bàn tay.
Bên cạnh đó, ánh sáng tỏa ra trên án Nhân Hoàng đã ảm đạm, nện thẳng xuống đất khiến bụi bay đầy đầu.
Tử Cực Vô Đình trợn to hai mắt, không dám tin điều vừa xảy ra. Phạch!
Khi ông ngắng đầu lên thì thấy Võ Tân Nguyên đã lướt đến trước mặt mình từ bao giờ không biết, ánh mắt ngập tràn trêu tức.
"Trước kia ta chỉ nuôi ngươi thôi, ngươi nghĩ mình có thể đánh tay đôi với ta thật sự?”
"Ta sống bao nhiêu năm trời, làm sao để một tiểu bối yếu nhớt như ngươi đánh bại được chứ?”
Võ Tân Nguyên đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến Tử Cực Vô Địch bị dọa giật cả mình.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, vượt xa tưởng tượng của ông.
Trước đây, ông thực sự cho rằng mình và đối phương ở cùng một trình độ, là đối thủ ngang tài ngang Sức.
Sau khi Tử Cực Vô Địch phản ứng lại ông không dám khinh thường, trực tiếp bộc phát linh khí trong cơ thể, toàn thân giống như được bốc cháy.
Liều mạng!
Lúc này không liều mạng thì còn đợi đến bao giờ, đợi chết sao?
Tử Cực Vô Địch đốt cháy linh khí bản thân, đổi lấy sức mạnh bùng nỗ mạnh mẽ hơn.
Gần như ngay khi ông hành động, ở phía xa, Tử Nhược Yên và bốn vị Nữ Đề khác đã ngưng tụ lực áp chế thế giới, trần áp xuống.
Lúc này, sức mạnh áp chế của bọn họ càng mạnh mẽ hơn, gần như tập trung vào một điểm, nhắm vào Võ Tân Nguyên trước mặt. Ngay khi lực áp chế thế giới xuất hiện, rõ ràng khí tức của Võ Tân Nguyên yếu đi rất nhiều.
Rõ ràng, lực áp chế thế giới của Nữ Đé, cho dù sử dụng với vị Đại Đề Tàng Vũ nỗi tiếng này, cũng hiệu quả hơn nhiều.
Gần như ngay khi lực áp chế thế giới bao trùm xuống, Tử Cực Vô Địch cũng bùng phát, lật tay úp về phía Võ Tân Nguyên trước mặt.
Vào khoảnh khắc ông ra tay, linh khí bốc cháy trên người ông đã hội tụ thành một thể thống nhất, biến thành một đại ấn máu vàng khổng lỒ.
Ấn ký khổng lồ nghiền nát xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy, hình như có một thế giới bên trong ấn vàng đó.
Nhân hoàng, nắm giữ một phương.
Ấn ký này đại diện cho ý chí của núi sông, đồng thời cũng mang theo ngọn lửa đỏ rực cháy.
Nhanh như lửa.
Với ấn ký Nhân hoàng này, có thể nói rằng Tử Cực Vô Địch đã thi triển toàn lực.
"Lực áp chế thế giới rất mạnh mẽ, rõ ràng trên người bọn họ có bí mật không nhỏ."
"Nhưng chỉ dựa vào điều này, thì không thể hạ gục được ta đâu."
Vừa dứt lời, một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt đã xuất hiện trên người ông.
Dưới sự tăng cường của ánh sáng vàng, toàn thân ông toát ra khí kình vô hình. Đoàng!
Tiếng va chạm vang dội vang lên, chính là đến từ ấn ký Nhân hoàng của Tử Cực Vô Địch.
Ấn ký Nhân hoàng của ông đập vào lớp màn chắn khí vô hình trước mặt Võ Tân Nguyên, phát ra tiếng động giống như tiếng chuông vang VỌng.
Tiếng động này ngân vang tứ phía, vang vọng mãi không thôi.
"Thế nào?" Võ Tân Nguyên đứng im bất động, chỉ lặng lẽ nhìn Tử Cực Vô Địch trước mặt, ông mỉm CƯỜi.
Nhìn có vẻ như ông đang chế giễu đối phương.
Sắc mặt Tử Cực Vô Địch khó coi, hai tay cũng hơi run run, cũng không phải vì tức giận. Đại ấn Nhân hoàng, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế đã tiêu hao toàn bộ tâm lực của ông, đây còn là nhờ sự giúp đỡ của lực áp chế thế giới do năm vị Nữ Đề thi triển.
Nếu không, e rằng ông còn không thể lay động thân hình của đối phương dù chỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận