Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1416: Ngươi đừng làm bậy

Chương 1416: Ngươi đừng làm bậyChương 1416: Ngươi đừng làm bậy
Chương 1416: Ngươi đừng làm bậy
Mặc dù chỉ dựa vào bí pháp này, đột ngột nâng cao cảnh giới của bản thân.
Nhưng cảm giác này, thực sự rất sảng khoái.
Cảnh giới vị cách thần minh mà lúc trước hắn không thể nhìn thấy, không thể chạm vào. Nhưng bây giờ nó lại nằm trong tay mình.
Vị cách thần minh Tàng Vũ hàng thật giá thật trước mặt, đang cố gắng chống đỡ đòn tấn công của mình.
Thật sảng khoái!
"Có vẻ như ngươi sắp chống đỡ không nổi rồi." Cả người Liên Hạo tắm trong ánh sáng vàng, giống như toàn thân được mạ một lớp áo giáp vàng, vô cùng uy vũ.
Mà khi hắn mở miệng, tiết tấu tán công cũng không ngừng tăng nhanh.
Sử dụng sức mạnh, hắn dần dân không còn quan tâm đến việc kiểm soát, cũng không còn giữ sức, đề phòng trường hợp bát ngờ xảy ra.
Chỉ là điên cuồng phát tiết sức mạnh của bản thân, đánh toàn bộ lên người vị cách thần minh Tàng Vũ trước mặt.
"Tránh ra cho ta!" Hưng khởi, đột nhiên Liên Hạo gầm lên, đồng thời xoay người tung một cú đá móc vào người đối phương.
Không gian chấn động nhè nhẹ, sức mạnh đại đạo xen lẫn với linh khí của hắn, xuyên qua không gian, mang theo tiếng kim loại va chạm và ý chí sắc bén, tấn công vào bóng người trước mặt.
Trong tưởng tượng của Liên Hạo, vị cách thần minh Tàng Vũ trước mặt, sẽ bị đòn tấn công của hắn đánh cho phun máu tươi, bay văng ra ngoài.
Đùng!
Tiếng va chạm trằm đục vang lên, luồng khí kình mạnh mẽ sau va chạm, lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Nhưng mà, chuyện đối phương bị đánh lui trong dự đoán của Liên Hạo, lại không xảy ra giống như hắn tưởng tượng.
Vị cách thần mình mặc bộ trường bào giản dị trước mặt, tuy thân hình hơi lùi lại một chút, hai cánh tay đỡ đòn của ông cũng đang run lên.
Nhưng không hề bị đánh Iuil
Sự ngỡ ngàng hiện lên trên khuôn mặt Liên Hạo, hắn chỉ cảm thấy khó tin.
Tại sao?
Rõ ràng vừa nãy đối phương đã sắp chống đỡ không nỗi rồi, đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ có hắn, mà rất nhiều người vốn đang theo dõi trận chiến cũng để lộ vẻ ngỡ ngàng.
Rõ ràng bên phía mình, Liên Hạo đã bắt đầu chiếm được thế thượng phong, thậm chí còn thi triển kỹ nghệ uy năng vô song của mình.
Nhưng vẫn không thể chế ngự đối phương, rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra vấn đề? Nhưng những người có con mắt tỉnh tường, đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó không ồn.
Trên thành trì nội thành, từ khi nào có một nam tử trẻ tuổi xa lạ xuất hiện, nhìn trang phục của đối phương, hình như còn có thân phận không tầm thường.
Chờ đã, người này muốn làm gì?
Bên ngoài thành, trong đám người vây xem, phần lớn đều chú ý đến cục diện chiến tranh.
Vốn tưởng Liên Hạo đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, đúng là khiến người ta vô cùng bát ngờ.
Rất nhiều người nhìn nhau, chỉ cảm thấy không có đạo lý.
Rõ ràng là Liên Hạo sắp thắng, đây là chuyện mà ngay cả kẻ ngốc đều có thể nhìn ra.
Rót cuộc kẻ địch dựa vào bản lĩnh gì mà thắng được.
Đương nhiên cũng có máy người không nhịn được mà suy nghĩ viễn vong, nhìn về phía tường thành bên trong thành, phát hiện nam nhân xa lạ này.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy hành động của đối phương thì càng ngắn người, không nhịn được mà dụi mắt, có nhìn nhằm hay không.
Nam tử mặc y phục không tầm thường đột nhiên vươn tay ra, vô duyên vô cớ chuyển ra một cái ghế từ trong hư không.
Đặc biệt là cái ghế đó còn là ghế nằm.
Sau khi lấy ra thì còn điều chỉnh góc độ, xoay về phía cục diện chiến tranh của không trung.
Bởi vì vị trí của đối phương nằm trên một tòa tháp trong thành, bên trên còn có ánh sáng của trận pháp quanh quần, rõ ràng.
Chính bởi vì rõ ràng nên lúc bọn họ nhìn thấy nam tử không lo lắng gì mà nằm trên ghế, cầm bình uống trà, vươn tay cầm lấy trái cây, vừa ăn vừa nhìn trên tòa tháp.
Cả người đều không kiềm chế được nữa.
Nếu như bọn họ không nhằm thì vị trí của nhóm người mình là trên chiến trường bên cạnh thành này.
Ở hiện trường sinh tử tồn vong, thiên địa rung chuyển giống như chuyện lớn.
Hành động của tên mặt trắng này hợp lý à? Ít nhất là không có chút tôn trọng nơi này, bầu không khí này!
Còn nữa, Nhân Vương Hoàng Đạo Tôn, Đại Đức đề Tuyết Hán của tứ Đại Đề cứ đứng nhìn bên cạnh như vậy, không trách cứ tiểu bối này chút nào ư?
Nhưng tình hình tiếp theo lại khiến tròng mắt của bọn họ càng lớn hơn.
Cừ lắm, đừng nói là trách cứ, vậy mà còn ngồi xuống theol
Đương nhiên, Tuyết Hán với Hoàng Đạo Tôn không phải là chủ động ngồi xuống, rõ ràng là bị đối phương gọi ngồi xuống.
Sau khi hai người họ ngồi xuống, cũng có chút bất đắc dĩ nhìn gia trước mặt.
"Tiêu hữu, ngươi đây là..." Tuyết Hán nhìn Tiêu Thiên trước mặt, dở khóc dở cười.
"Loại chuyện này, đương nhiên phải quan sát trước mới năng nổ được." Tiêu Thiên lại nhấp một ngụm trà, hai tay kê sau ót, hai chân đặt bên trên đung đưa.
Hoàng Đạo Tôn cũng vuốt trán, lại nhìn qua không trung, nhìn thay đồi quỷ dị của cục diện chiến trường: "Xem ra, đây cũng là trò của ngươi đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận