Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1441: Có đáng không

Chương 1441: Có đáng khôngChương 1441: Có đáng không
Chương 1441: Có đáng
không
Sắc mặt Tuyết Hán âm trầm, nhìn Liễu Vô Song rất lâu mới lên tiếng: "Trước đây ngươi chết trận cũng là tự thiết kế à?"
Liễu Vô Song tươi cười hỏi ngược lại: "Tuyết lão ca, tại sao không phải là duyên kiếp của ta chưa tận, giữ lại được cái mạng chứ?”
"Bởi vì chết trận vốn không giống với tính cách của ngươi." Tuyết Hán hơi híp mắt: "Tử Cực lão đệ không đối xử bạc với ngươi, sao ngươi phải như vậy?”
Lúc Tuyết Hán nói chuyện với Liễu Vô Song, Huyết Hỗ Thần Đế nhìn Hoàng Đạo Tôn bên cạnh, mở miệng nói. "Người này tuyệt đối có vấn đề."
Hoàng Đạo Tôn nghe thấy giọng nói nghiêm trọng của Huyết Hỗ Thần Đề thì quay đầu nhìn ông, vừa lúc nhìn thấy biểu cảm cảnh giác của ông nhìn chằm chằm đối phương.
Hoàng Đạo Tôn suy nghĩ cẩn thận, cũng gật đầu: "Đúng vậy, sức mạnh trong bảo châu mà con trai của hắn sử dụng có thể ngăn cản Huyết Hỗ Thần Đề là ngươi."
"Sức mạnh sau khi hiện thân càng mạnh mẽ hơn, khiến ngươi cũng kinh ngạc, rất quỷ dị."
Nói đùa à, tư thái toàn thân của Huyết Hồ Thần Đế ở đây cũng bị Liễu Triền Phong giữ chân dựa vào bảo châu kia.
Cho dù có rất nhiều thần minh vị cách Tàng Vũ ấn nấp, trợ giúp ở bên cạnh, rót linh khí thêm sức mạnh vào trong bảo châu nhưng cũng không thể xem thường sự huyền diệu của bản thân bảo châu này.
Liên tưởng đến Liễu Vô Song chết đi sống lại, nghĩ đến viên đan mà lúc trước đám người Liên Hạo nuốt, lấy được sức mạnh vị cách.
Còn có chủng tộc kỳ lạ mà Tiêu Thiên nhìn thấy, chỉ sợ sau lưng có liên hệ sâu hơn, quan hệ không nhỏ.
E rằng sự việc còn phức tạp phiền phức hơn trong tưởng tượng.
Giữa không trung, Liễu Vô Song đối mặt với chất vấn của Tuyết Hán, trên mặt cũng nở nụ cười.
Ông lại mở miệng: "Quả thật hắn đối xử với ta không tệ, nhưng nhiều năm trôi qua, đi theo bên cạnh hắn chém giết máy triệu năm, coi như là trả lại cho hắn vậy?"
"Ơn cứu mạng, ơn thụ nghiệp, ngươi còn rõ ràng không?" Tuyết Hán cười nhạo, nhìn chằm chằm Liễu Vô Song đối diện: "Nhớ tới lúc ban đầu ngươi chẳng qua là một đứa con rơi của một tộc nhỏ Liễu Thị trong thành.”
"Ngươi bị gia tộc hãm hại, nếu không có Tử Cực lão đệ cứu ngươi một mạng, ngươi đã sớm chết trên chiến trường hỗn loạn kia rồi."
"Nếu không phải sau này Tử Cực lão đệ truyền thụ pháp môn cho ngươi, cho ngươi đi lên con đường tu hành chính xác, làm sao ngươi có hôm nay?”
"Mọi thứ của ngươi giành được từ Tử Cực lão đệ, hiện tại ngươi cứ như vậy phản bội, ném hắn qua một bên, lương tâm của ngươi chịu được à?”
Tiếng chất vấn của Tuyết Hán quanh quần giữa trời đất.
Lúc này, Đại Tốn đề Liễu Vô Song một trong tứ đại đế hiện thân khiến chiến trường chém giết ban đầu cũng rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Từng đôi mắt đều nhìn qua đây, dù sao sâu trong nội tâm của rất nhiều người vẫn rất tò mò về hoàn cảnh bên này.
Tên tuổi của Liễu Vô Song rất vang dội, lai lịch bất phàm, trải nghiệm không tầm thường đương nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều người để ý.
Thậm chí rất nhiều người ân náp bên phía Tàng Vũ cũng cảm thấy bát ngờ với sự hiện thân của Liễu Vô Song.
Dù sao, ngoài mặt người lo liệu chuyện bên này vẫn là Liễu Triền Phong.
Tiếng chát vấn của Tuyết Hán rất lớn, đối mặt với những điều này, trên mặt Liễu Vô Song cũng không lộ ra biểu cảm hỗ thẹn gì.
Ngược lại trong mắt lộ ra vẻ hồi tưởng về quá khứ, nhớ lại những chuyện trong miệng Tuyết Hán nói, nghĩ lại tình hình trước kia.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ vốn trôi đi xa của ông lần thứ hai bay trở về.
"Chính bởi vì có những việc này, mới khiến ta làm ra quyết định trước mắt." Liễu Vô Song thở dài, ngóng nhìn Tuyết Hán trước mắt: "Chẳng lẽ, thật sự cả đời ta phải làm tứ đại đế ngồi dưới Nhân Hoàng à?"
"Tuyết lão ca, ngươi lớn tuổi nhát, lòng dạ cũng đơn giản nhất, có đôi khi ta cũng không rõ, tại sao ngươi không có chút suy nghĩ nào thé?"
Tuyết Hán cũng không bất ngờ với câu trả lời của Liễu Vô Song, thật ra trong quá khứ, trong lòng người trước mặt đã có suy nghĩ của riêng mình. Có đôi lúc muốn âm thầm phân cao thấp với Tử Cực Vô Địch.
Cho dù là hoàng đình hạ giới hay là Thái Thượng hoàng đình thượng giới.
Tứ đại đế bọn họ đều có khu vực quản lý thuộc về mình, chỗ mà Liễu Vô Song trước mặt quản lý, tất nhiên do ông dẫn đầu chứ không phải là Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch.
Trong mắt rất nhiều quan viên của Thái Thượng hoàng đình, Đại Tốn đế Liễu Vô Song thật sự chỉ nghe điều động không nghe tuyên.
Nơi ông quản lý không ít người chỉ biết Đại Tốn đế, không biết Nhân Hoàng.
Nhưng mà, những người chỉ biết Đại Tốn đé, lại hưởng thụ rất nhiều điều kiện tài nguyên, hoàn cảnh yên ồn do Nhân hoàng chém giết ra.
Đại Tốn đế có công quản lý nhưng quá đáng rồi.
Không ít quan viên Thái Thượng hoàng đình kín đáo phê bình chuyện này, nhưng bị Tử Cực Vô Địch phát tay đè xuống.
Nhân Hoàng có nói, người nghi ngờ thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận