Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1390: Có liên quan đến tứ đại đế

Chương 1390: Có liên quan đến tứ đại đếChương 1390: Có liên quan đến tứ đại đế
Chương 1390: Có liên quan đến tứ đại đề
Sau khi nghe đối phương nói xong, Liễu công tử cũng yên tâm hơn, nhẹ gật đầu.
Cuối cùng, hắn nghiêm túc nhìn ngắm xung quanh một lần nữa, nhìn mọi người xung quanh và nói: "Bây giờ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, mọi người nhất định phải thật thận trọng, nghiêm túc đối đãi."
"Ai có át chủ bài gì vẫn nên nhanh chóng lấy ra, đã là cơ hội cuối cùng rồi, không cần thiết phải giấu diếm."
Nói đến đây, biểu cảm của Liễu công tử lập tức âm trầm: "Một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hoặc có chỗ sơ suất, tất cả mọi người đều phải mất mạng, đều xong đời." "Mọi việc phải tốc chiến tốc thắng."
Lời nói của Liễu công tử rất thẳng thắn, mọi người đều gật đầu, trấn an hắn.
"Thời khắc mấu chốt như thế này, nên làm thế nào mọi người đều rõ."
"Đúng vậy, át chủ bài tốt đến đâu, cũng phải phát huy hiệu quả thì mới gọi là át chủ bài, nếu cứ một mực cất giấu thì cũng chỉ là một tờ giấy vô dụng mà thôi."
"Thời điểm kiến công lập nghiệp, các vị nhát định có thể thành công."
"Ha ha, đúng vậy!"
Sau đó, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi để làm chuẩn bị.
Không bao lâu sau, trong viện này chỉ còn một mình Liễu công tử. "Đi thôi, chúng ta cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị vẹn toàn ở bên này." Liễu công tử quay sang nam tử đầu đỉnh, vừa nói vừa đi vào trong phủ đệ.
Nghe mệnh lệnh của Liễu công tử, nam tử đầu đỉnh đi theo phía sau đối phương, ánh mắt cũng rất chờ mong: "Thiếu gia, sau lần này ngài cuối cùng có thể mở mày mở mặt rồi, hơn nữa còn lấy được mọi thứ mình muốn."
"Hừ!" Liễu công tử hừ lạnh lùng, không trả lời lại.
Đợi sau khi hắn đi vào khu trung tâm của viện trong phủ đệ, trước mặt hắn là bộ áo giáp màu xanh nhạt, phía trên khắc rõ đường vân trận pháp sâu xa và huyền bí.
Cảm giác như thể lớp khôi giáp bóng loáng bên ngoài cùng đã bị gió linh liệt thối bay những án ký.
Liễu công tử đi tới trước bộ khôi giáp, vươn tay ra, khẽ vuốt trên đó.
Tâm trạng có phần buồn bã và ảo não không thẻ giải thích.
Nửa ngày trôi qua, hắn mới lên tiếng: "Mặc giáp!"
"Vâng!" Nam tử đầu đỉnh lớn tiếng đáp lại, đi ra phía trước, đích thân mặc áo giáp cho đối phương.
Lúc này, ánh mắt của Liễu công tử đang mặt giáp vô cùng kiện nghị.
Người tiềm ẩn của Tàng Vũ sắp triển khai hành động cuối cùng.
Cùng lúc đó.
Trong phủ Lưu Sơn, phía trên hòn đảo lơ lửng.
Tiêu Thiên đang nằm thảnh thơi trên chiếc ghé dựa, trước mặt là Tử Việt Phong đang đứng tấn, toàn thân đỗ đầy mồ hôi.
"Mặc dù thiên phú của ngươi rất tốt, bản lĩnh cũng rất lợi hại, chỉ có điều căn cơ không được vững chắc."
"Nói một cách đơn giản là luyện hơi sai lệch một chút.”
"Nếu không thì ngươi dùng Bát Quái Chưởng kia phong ấn người khác, rồi trực tiếp tát người ta hồn phi phách tán, chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn à?"
"Lão đầu tử thay ta dạy ngươi nhưng lại không truyền chút căn bản nào cho ngươi, còn ngươi thì có thiên phú về phương diện trận pháp rất lợi hại và dành nhiều thời gian cho việc này."
"Bởi vậy nền tảng của ngươi không được vững chắc cho lắm."
Tiêu Thiên nằm trên ghế thuận miệng phàn nàn về việc Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch dạy bảo không đúng cách.
Tử Việt Phong đối diện hắn, đừng nói là phản bác, ngay cả sức lực nói chuyện cũng gần như không còn.
Nếu đứng tấn cũng đơn giản như bề ngoài của nó thì tốt.
Nhưng khi hắn đứng đó, Tiêu Thiên đã dùng ý chí võ đạo, duy trì trạng thái trần áp lên Tử Việt Phong.
Người ngoài có thể không nhìn ra, trên người Tử Việt Phong hiện tại chịu đựng áp lực lớn tới mức nào.
Giống như một ngọn núi hùng vĩ, nặng nè, khó diễn tả bằng lời.
Cách Tử Việt Phong không xa, Liễu Yên Hà đang giả chết, thành thật quỳ gối ở bên cạnh, nhìn trượng phu mình đang khổ luyện.
Bởi vì nàng biết rõ nghiệp chướng của mình quá nặng, cộng thêm sự dạy bảo của Tiêu Thiên, nàng nhận thức được sai lầm.
Mỗi khi rảnh rỗi, nàng đều quỳ trên mặt đất, sám hối lại những tội lỗi của bản thân.
Bên này, Liễu Yên Hà quỳ trên mặt đất, nhìn bộ dạng vất vả khổ luyện, toàn thân đầy mò hôi, thống khổ không chịu nồi của trượng phu ở trước mặt.
Trong lòng nàng rất vui mừng.
Trượng phu nàng có thể tu hành trước mặt cường giả như vậy, khiến thực lực bản thân tăng lên thì không còn gì tốt bằng.
Có thể được sự tồn tại kinh khủng như vậy dạy bảo, quả đúng là chuyện hiếm có khó tìm.
Tuy nhiên, Liễu Yên Hà dù nhìn trượng phu mình nhưng nàng tập trung vào người của đối phương hơn.
Khi trượng phu Tử Việt Phong của nàng tu hành xuất thủ và bày ra tư thế.
Có đôi khi Tiêu Thiên đứng dậy khỏi ghế dựa và đưa ra một vài chỉ điểm về động tác.
Liễu Yên Hà đều sẽ tự giác cúi đầu xuống, không nhìn không nghe, bộ dạng vô cùng hiểu quy tắc.
Thấy vậy, Tiêu Thiên tỏ ra vô cùng hài lòng.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên truyền tới từ phía cửa viện. Nghe động tĩnh, mấy người đang đợi ở bên cạnh trong viện tử đều đồng loạt đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận