Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1442: Có đáng không (2)

Chương 1442: Có đáng không (2)Chương 1442: Có đáng không (2)
Chương 1442: Có đáng không (2)
Chỉ cần là vì thượng giới, hoàn toàn có thể xem nhẹ những việc nhỏ này.
Nhưng quyết định và hành vi như vậy lại cổ vũ hành vi của Đại Tốn đề.
Thẳng đến sau này Đại Tốn đế Liễu Vô Song chết trận mới khiến lời đánh giá về ông chuyên biến tốt đẹp.
Ai có thể có ngờ, Đại Tốn đề Liễu Vô Song chết trận thật ra là kế hoạch mà bản thân ông thiết kế ấn nấp âm thầm tích tụ thực lực.
Tới hiện tại bỗng nhiên nhảy ra, muốn cắn Tàng Linh một miếng.
Đối với điều này, ở sâu trong nội tâm Tuyết Hán đúng là không có cách nào tiếp nhận, ông nhìn Liễu Vô Song đối diện, nghe vấn đề của đối phương, không nhịn được lắc đầu: "Chúng ta không bằng Tử Cực lão đệ, đó là sự thật.”
"Tuy hạ mình trước mình người, nhưng người có thê đi lên, theo bên cạnh hắn lập nghiệp lớn, bảo vệ Tàng Linh chẳng lẽ..."
Tuyết Hán còn chưa nói xong, bị Liễu Vô Song thô bạo cắt ngang: "Vậy dựa vào cái gì cứ phải hạ mình trước người khác, ta muốn đạt tới cảnh giới cao hơn, không muốn mãi chỉ là một tứ đại đế, có gì sai?"
"Tử Cực Vô Địch hắn có kỳ ngộ, trèo đến đỉnh phong, kêu hắn lấy ra cho các vị huynh đệ tham ngộ, cùng nhau quật khởi có gì sai à?"
"Cho dù pháp không thể thân truyền, tứ đại đế chúng ta theo hắn làm nhiều chuyện như vậy, không nói cho mọi người tham ngộ nhưng nhắc một chút về mấy người chúng ta không tốt hả?"
"Nhưng Tử Cực Vô Địch hắn thì sao, cất giấu mãi không nói, bào chữa bằng cách không truyền ra được, chỉ là hại chúng ta, ngươi tin không?”
Tuyết Hán nghe lời nói này của Liễu Vô Song, không nhịn được lắc đầu: "Đó là cơ duyên của bản thân Tử Cực lão đệ, hắn dựa vào cái gì cho ngươi?”
"Huống chi, chẳng lẽ lời của hắn không thể tin à, nếu pháp kia truyền cho ngươi, thật sự hại ngươi thì sao?”
Đối với điều này, Liễu Vô Song cất tiếng cười to: "Phải không? Vậy cái chết của Lưu Mẫn Sinh thì nói thế nào!"
"Hay cho một hoàng đề Đại Viêm, hắn dẫn theo chín mươi chín đứa con, trăm người hiến tế, lấy được cái gì chứ?”
"Đến lúc này kêu Tử Cực Vô Địch lấy ra pháp môn, hắn vẫn không chịu, đáng không?”
Đối mặt vấn đề này, Tuyết Hán trầm mặc không nói gì.
Lúc ấy, Liễu Vô Song quả thực đề cập kêu Tử Cực Vô Địch cống hiến pháp môn, để mấy người bọn họ cùng tu hành, gia tăng chiến lực, củng cố cục diện.
Nhưng Tử Cực Vô Địch nhất định không chịu, chỉ nói pháp môn kia không lấy được, chỉ có thể hại chết mọi người. Tuyết Hán tin, Lưu Mẫn Sinh tin, Ngưu Thiết Trụ tin nhưng Liễu Vô Song không tin. Có vẻ kết quả hôm nay là nhân của ngày đó.
"Cho nên, ta cảm thấy cái chết của Lưu Mẫn Sinh không đáng, ta muốn tự mình tìm ra con đường, tự mình xông ra một con đường!" Liễu Vô Song nhìn Tuyết Hán, chậm rãi mở miệng: "Ta đã tìm được con đường đó rồi."
"Có tình giả chết, chờ đợi cơ hội hôm nay.”
Tuyết Hán im lặng, ông không có cách nào khác tiếp lời này.
Lưu Mẫn Sinh chết có đáng hay không, ông không có cách nào trả lời.
Nhưng mà...
Ông dời mắt, liếc nhìn một phương hướng phía xa.
Trong lòng cảm khái...
Tiêu tiêu hữu, ngươi thật đúng là biết chơi.
Trong quá trình trao đổi phía trước không lâu, Tuyết Hán cũng đã biết tình huống hiện giờ của hoàng đề Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh.
Nhưng đối phương luôn ở hạ giới tu dưỡng, chưa tới thượng giới cho nên trường hợp bạn cũ đoàn tụ luôn không xuất hiện nên Tuyết Hán cũng không ngờ, bạn cũ gặp lại chính là cảnh tượng thế này.
Đương nhiên, Liễu Vô Song đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không phát hiện động tĩnh xa xa.
Đơn giản mà nói, có tồn tại của Tiêu Thiên lẫn lộn trong mảnh cảm giác đó. Nếu Liễu Vô Song không biết từ sớm, cố ý đi quan sát, sẽ không phát hiện tình huống chỗ Tiêu Thiên.
Cũng chính là Tuyết Hán biết tồn tại của Tiêu Thiên từ sớm, biết tình huống trên người hắn, mới có thể dời ánh mắt qua.
Về phần tại sao Tuyết Hán cảm giác chiêu trò của Tiêu Thiên, đó là bởi vì phương hướng ánh mắt ông nhìn qua phát hiện bóng dáng quen thuộc.
Không phải Lưu Mẫn Sinh, còn có thể là ai chứ?
Rất nhanh Tuyết Hán thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn Liễu Vô Song trước mặt, ông rất tò mò lúc đối phương nhìn thấy Lưu Mẫn Sinh lần nữa sẽ có biểu hiện gì.
Bóp!! "Ngươi thả rắm chó gì!"
"Lúc trước lão đại còn không chăm sóc hắn? Bí pháp tìm được đều ném cho hắn vì biết tên này thích đào bới, thích nghiên cứu.”
"Thay lòng, phản bội còn muốn tìm cho mình cái cớ như vậy."
"Huống chỉ cục diện lúc trước, nếu lão đại thật sự có bí pháp gì lấy ra khiến mọi người mạnh hơn, hắn đã lấy ra từ sớm rồi, cần gì dẫn theo ta đi tìm chết chứ?"
"Phải biết rằng lúc trước ta hóa thành Đại Viêm kiếm, cùng lão đại chém giết với Đại Đế Võ Nguyên, bọn ta nằm ở hạ phong, có thể phải chết bát cứ lúc nào."
"Nếu không phải Đại Đế Võ Nguyên kia dùng sức mạnh linh hồn tiến công lão đại, ngược lại bị phản phệ bị thương nặng, lúc đó thật đúng là không thắng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận