Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1453: Ngươi cũng có tư cách ư? (2)

Chương 1453: Ngươi cũng có tư cách ư? (2)Chương 1453: Ngươi cũng có tư cách ư? (2)
Chương 1453: Ngươi cũng có tư cách ư? (2)
"Năm đó, chính vì cái gọi là tình huynh đệ, ngươi đã hy sinh bản thân, thậm chí còn bắt các hài tử của mình chét theo."
Liễu Vô Song còn chưa nói hết thì đã bị Lưu Mẫn Sinh thô lỗ cắt ngang.
"Năm đó, ta không phải vì tình nghĩa huynh đệ gì đó mà là vì toàn bộ thế gian này."
"Mặc dù hài từ của ta hy sinh bản thân nhưng đổi lại vô số hài tử khác còn sống trên thế giới này."
"Ta cảm thấy rất tự hào về bọn họ.”
Lưu Mẫn Sinh nói đến đây, đôi mắt đỏ hoe, thân thể run nhè nhẹ. Năm đó, vốn dĩ ông chỉ nghĩ một mình ông hy sinh là được, nhưng sau khi mở lò luyện, chỉ một mình ông vẫn không đủ để luyện.
Chẳng ngờ rằng, trưởng tử của ông sau khi dặn dò mọi việc xong cũng thả mình vào trong lò luyện.
Tuy nhiên, như thế vẫn không đủ, sau đó các hài tử của ông bắt chước hành động của phụ thân và huynh trưởng mình, từng người từng người đều nhảy vào bên trong lò luyện.
Mỗi một người trong bọn họ đều xuất phát từ sự tự nguyện, từ tinh thần đại nghĩa diệt thân, vì thiên hạ mà hy sinh bản thân.
Ai cũng không muốn chết, ai cũng không nguyện ý đưa ra lựa chọn như vậy. Nhưng có những lúc, chính vì trách nhiệm mà bọn họ đang gánh vác đã khiến họ quyết định như vậy.
Nếu như có cơ hội, Lưu Mẫn Sinh quyết không muốn đưa ra lựa chọn như vậy nhưng sự việc đã đến nước này...
"Người chết không chỉ có các hài tử của ta, còn có hàng ngàn hàng vạn người đang chiến đấu trên chiến trường."
"Bọn họ cũng là hài tử của người khác."
"Mặc kệ đúng sai, mặc kệ đáng giá hay không đáng giá, mặc kệ kết quả như thế nào, đều không phải một tên phản đồ như ngươi có tư cách bình phán.”
Lưu Mẫn Sinh nhìn chằm chằm Liễu Vô Song trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
Đối mặt với ánh mắt này, Liễu Vô Song không nói gì, sau đó cười nhạo thành tiếng: "Ta có tư cách hay không cũng không do ngươi nói là tính."
"Quyền nói chuyện đều dựa vào thực lực."
"Nếu như muốn ta ngậm miệng thì dùng thực lực của ngươi đi?"
Nói tới đây, Liễu Vô Song phát tay, thái độ phách lối, khí tức cảnh giới chân thần cũng bộc phát.
Dù ông không biết Lưu Mẫn Sinh trước mặt đã dùng biện pháp gì để khởi tử hoàn sinh nhưng thực lực không thể bằng mình được.
Chỉ vẻn vẹn khí tức trên người đối phương đã nói rõ hết thảy.
So với sự vui mừng của Tuyết Hán khi nhìn thấy Lưu Mẫn Sinh thì trong mắt Liễu Vô Song chỉ có nỗi giận dữ.
Buồn bực nhất chính là đối phương đã chết từ lâu, sao bây giờ vẫn còn sống sờ sờ, chạy tới đây làm hỏng chuyện của mình.
Ông càng giận hơn khi đối phương vừa trở về, lập tức quát mắng ông trước mặt mọi người, như tát vào mặt ông.
Điều này khiến ông rất mát mặt.
Và khi đạt đến cảnh giới này, ông phải đặt nền móng để mọi thứ thành công một cách hoàn hảo.
Làm sao có thể để cho Lưu Mẫn Sinh bỗng nhiên xuất hiện này, đảo lộn hết mọi kế hoạch của mình được.
Phù! Sau khi khẽ thở ra, Liễu Vô Song bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó điều động linh khí trong cơ thể, cơn gió màu xanh u ám bắt đầu quán quanh thân.
"Đừng lục đục nội bộ nữa, cho dù Lưu Mẫn Sinh sống lại thì sao, với khí tức bây giờ của hắn, chiến lực chắc chắn không hề mạnh."
"Đúng vậy, dù gì hắn cũng vừa mới sống lại, muốn có đầy đủ sức chiến đấu mạnh mẽ, gần như là điều không thể nào."
"Cần thận cảm nhận là có thể phát hiện khí tức trên người hắn hơi phiêu đãng, không cố định?"
"Chắc hẳn vừa rồi, khi hắn xuất hiện ngăn cản đòn công kích của ta và cứu Tuyết Hán, cơ thể đã bị trọng thương nên khí cơ không quá ồn định." Sau khi dần lấy lại sự bình tĩnh, Liễu Vô Song nhanh chóng phân tích, đồng thời lực lượng rót vào trong trường phong linh khí màu xanh âm u ngưng tụ về phía trước không ngừng tăng lên.
Nếu đụng phải kẻ địch, dùng được sát chiêu thì cứ dùng là tốt nhát.
Có đôi khi giữ lại chiêu sẽ xuất hiện khả năng phát sinh tình huống ngoài ý muốn.
Suy cho cùng, ai cũng không biết được sẽ có biến cố gì xảy ra.
"Chết!" Gần như tại thời điểm linh khí tích tụ, ánh mắt Liễu Vô Song nghiêm nghị.
Sau khi khí cơ trong cơ thể bành trướng, thân hình ông lóe lên, trong nháy mắt liều chết lao về phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, trường phong màu xanh âm u hóa thành lưỡi đao gió, cắt chém về phía trước.
Lưỡi đao gió phô diễn khả năng càn quét về phía trước vô cùng quỷ dị, tương tự như màu sắc xanh âm u của nó vậy.
Khiến người ta có cảm giác giống như là những lưỡi đao gió này đang xuyên về phía trước, bỏ qua khoảng cách về không gian.
Khi thì hiển hiện, khi thì ẳn náp.
"Cần thận!" Bên cạnh, khi Tuyết Hán phát giác ra và hô to thì đã hơi trễ, lưỡi đao gió màu xanh lạnh thấu xương đã lao tới trước mặt Lưu Mẫn Sinh.
Cho dù ông muốn động thủ nhưng linh khí trong cơ thể không thể duy trì được, khó mà phản ứng kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận