Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1434: Các ngươi không biết thực lực ch

Chương 1434: Các ngươi không biết thực lực chChương 1434: Các ngươi không biết thực lực ch
Chương 1434: Các ngươi không biết thực lực chân chính là gì
Liên Hạo bị đũa đóng định hai bàn tay trên mặt đất, muốn điều động linh khí thể nội, thi triển lực lượng vị cách để phản kháng nhưng lại không có biện pháp gì.
Giờ khắc này, hắn dường như đã hiểu ra điều gì.
Trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ nhất mực cung kính với người trẻ tuổi kia của Huyết Hồ Thần Đề trước đó.
Vốn dĩ, Liên Hạo còn cho rằng đám người Huyết Hổ Thần Đế bị Tàng Linh thi triển thủ đoạn quỷ dị nào đó, mê hoặc tâm trí.
Cũng có thể là do thiên phú đặc thù của năm vị Nữ Đề áp chế Huyết Hồ Thần Đế, từ đó tạo thành ảnh hưởng khó hiểu nào đó.
Còn vị công tử bột trước mặt nhận được sự sủng ái của Nữ Đề, đương nhiên sẽ được đối đãi một cách cung kính.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của hắn, vẫn chưa đủ suy đoán thật hoàn chỉnh, thậm chí hơi gượng ép nhưng đó là cách giải thích hợp lý nhất.
Nhưng...
"Đại nhân, tiếp theo bọn ta nên làm gì?" Lúc này, vị đại thần minh và thần minh Tàng Vũ lần nữa một mực cung kính hành lễ với Tiêu Thiên, nhẹ giọng hỏi thăm.
Bên này, Tiêu Thiên bưng trà, ra hiệu về phía chiến trường trước mặt: "Không có mắt tự nhìn à, chuyện này còn phải hỏi?"
"Vâng!" Hai người lập tức hiểu ra, bay lên không trung, xông tới chiến trường gân đó chém giết.
Bọn họ muốn dùng chính đôi tay mình đích thân chuộc tội.
Cảnh tượng này khiến Liên Hạo hiểu ra.
Nguyên nhân căn bản rõ ràng ở ngay trên người nam nhân trước mặt này.
Chỉ vì hắn quá mạnh mẽ!
Bản thân Liên Hạo bây giờ có hai lực lượng vị cách, mạnh mẽ hơn một bậc so với các thần minh vị cách bình thường.
Dù thé, dưới tình huống như vậy, khi đối mặt với Tiêu Thiên, hắn vẫn không có sức đánh trả. Hắn có thể cảm nhận được, đôi đũa đâm xuyên bàn tay mình và đóng đỉnh hắn trên mặt đất, chẳng qua chỉ là thứ được khắc ra từ linh mộc bình thường.
Có thể thấy ở khắp nơi, nó cũng không phải thần binh lợi khí gì cả.
Nhưng nó lại có thể hời hợt ngăn mình tấn công, còn có thể dễ dàng chế phục hắn.
Trong phút chốc, hắn nhận ra rằng chính nam nhân trước mặt đã khiến Huyết Hồ Thần Đế và các thần minh Tàng Vũ khác phải phục tùng, thậm chí còn giúp đỡ Tàng Linh chiến đấu.
Đúng là lực áp chế thế giới của năm vị Nữ Đề rất lợi hại, chiến lực cá nhân cũng rất nỗi trội, nhưng từ những gì đã quan sát trước đó, bọn họ chưa hề tạo nên chiến công vĩ đại nào.
Chỉ sợ, hết thảy đều do nam nhân trước mặt này âm thầm ra tay.
Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn bình thản xem kịch như vậy, cũng bởi vì sự tồn tại của nam nhân này khiến bọn họ không hề sợ hãi điều gì.
Bọn họ ở bên cạnh Tiêu Thiên đâu phải để bảo vệ gì đâu, rõ ràng là đang tiếp đãi hắn mài
"Không ngờ người mạnh mẽ như ngươi khi hành sự lại hèn hạ, vô sỉ như vậy." Liên Hạo nghiến răng nghiên lợi, không cam lòng nhìn Tiêu Thiên.
"Dùng thực lực Thánh cảnh thập giai để giả vờ giả vịt, lừa bịp người khác. ˆ
Theo Liên Hạo, nếu hắn muốn tránh xa chiến trường thì việc bảo toàn tính mạng sẽ không có ván đề gì.
Cũng tại khí tức cảnh giới của Tiêu Thiên làm hắn hiểu lầm, phán đoán sai tình hình.
Cho nên hắn mới bí quá hóa liều, thực hiện chiêu nguy hiểm, muốn tìm cơ hội nghịch thiên lật bàn.
Nếu không phải do đối phương cố ý che giấu khí tức, ẩn cảnh giới đi, làm sao đến mức khiến hắn làm ra quyết định này.
Những lời này khiến Tiêu Thiên rất vui vẻ, hắn nhìn Liên Hạo và nói: "Che giấu cảnh giới? Bây giờ cảnh giới của ta chính là Thánh cảnh thập giai, có ván đề gì không?"
"Không thể nào!" Liên Hạo gầm lên, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên: "Ta có hai lực lượng vị cách, ngươi chỉ đạt Thánh cảnh thập giai, làm sao có thể áp chế ta trên mặt đát, không thê động đậy?"
"Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giả vờ giả vịt, nói hươu nói vượn ư?
Bangl
m thanh va chạm vang lên do Hoàng Đạo Tôn đấm vào mặt Liên Hạo.
Mặc dù Hoàng Đạo Tôn trong cơn phẫn nộ đã đấm Liên Hạo với lực rất lớn, có điều Liên Hạo bị Tiêu Thiên dùng đũa đóng đỉnh cứng ngắt rồi, cho nên hắn không bị đánh bay ra ngoài bởi cú đấm này.
"Đến lúc này rồi mà ngươi còn kiếm cớ ư?" Sau khi Hoàng Đạo Tôn tức giận đắm xong, ông chỉ vào mặt Liên Hạo và mắng: "Cái thứ súc sinh đại nghịch bất đạo nhà ngươi, lúc trước lão phu đúng là mắt mù, thế mà lại thu nhận ngươi làm đồ đệ."
"Thua chính là thua, nếu ngươi chấp nhận, lão phu còn coi trọng ngươi một chút, ít nhất ngươi còn có dũng khí, có dã tâm, không phải là kẻ vô dụng."
"Kết quả thì sao, ngươi lại tìm cớ, viện lý do, đúng là nực cười." Hoàng Đạo Tôn rất tức giận, nhìn thấy bộ dạng của Liên Hạo, trong lòng như lửa đốt.
Tuyết Hán ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, đối với dáng vẻ kích động của Hoàng Đạo Tôn, ông có thể hiểu được.
Dù gì hắn cũng từng là đồ đệ của ông, đã từng kỳ vọng và gửi gắm tình cảm nên mới không thể khống chế nổi tâm tình và hình vi của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận