Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1380: Chấn động này hơi lớn đó (2)

Chương 1380: Chấn động này hơi lớn đó (2)Chương 1380: Chấn động này hơi lớn đó (2)
Chương 1380: Chấn động này hơi lớn đó (2)
Có thể là tam đại hoàng tử của Tàng Vũ bị giam giữ ở chỗ này, thường được bọn họ vây xem, những người dân này nhìn hoàng tử dập đầu.
Cảm xúc trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có thay đồi.
Đối với mấy lời bàn của dân chúng xung quanh thì có không ít người của Tàng Vũ ân giấu ở chỗ này để thăm dò tin tức đều có biểu cảm vô cùng khó coi.
Đặc biệt là nghe thấy những bách tính đó châm chọc hoàng tử đế quốc Tàng Vũ bọn họ, có thái độ đại bát kính, trong lòng không khỏi nén giận. Mà những bách tính từng thấy hoàng tử dập đầu, cũng nói chuyện nhiệt tình, mỗi khi nói đến chỗ hứng thú thì đều cát tiếng cười to.
Nhưng cũng có bách tính phát hiện người bên cạnh lại không cười, mà nghiêm mặt, không khỏi đặt câu hỏi: "Ngươi sao vậy, tại sao lại không cười?”
"Hả?" Người ẩn giấu đột nhiên bị bách tính hỏi, biểu cảm trên mặt hơi ngắn ra, sau đó phản ứng kịp, hành động của bản thân quá khác thường, sợ sẽ bại lộ nguy hiểm.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần với phản ứng kịp thì vội vàng xua tay ý bảo: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, thật sự là không có hứng thú gì."
"Lần này ra ngoài cũng chỉ là giải sầu, vừa nãy thất thần, trước đó các ngươi đang nói gì vậy?” Diễn xuất của người ẩn giấu cũng rất tốt, giả vờ giả vịt.
"Ô, vừa nãy bọn ta nói trong hoàng tử của Tàng Vũ có một người tên là Võ Nguyên Thần, có một lần dập đầu, vừa hay đụng phải một đứa trẻ đang tiểu tiện, tè lên mặt, ngươi nói có vui hay không." Bách tính này kể lại lời vừa nãy.
"Ha ha ha...” Dân chúng xung quanh lần nữa cười ha ha.
Người Tàng Vũ ẩn giấu: "..."
"Sao ngươi không vui vậy?" Bách tính mở miệng, thấy đối phương vẫn nghiêm mặt thì hỏi lần nữa.
Người Tàng Vũ ân giấu lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Vui chứ, sao không vui cho được, buồn cười quá ởi, ha ha ha..."
Sau khi cười gượng máy tiếng, người Tàng Vũ ẩn giấu tìm một nguyên do, tạm thời phát tay rời đi.
Đợi sau khi hắn rời đi, bách tính đặt câu hỏi đột nhiên thu lại nụ cười, võ vai mấy người bên cạnh, lặng lẽ đi theo sau.
Lúc hắn đi ngang qua, trong đám người có người cầm y phục mặc vào, tháo tóc giả một cách không dấu vét.
Cho đến khi đi theo một đoạn, làm bộ nói chuyện với một bách tính khác thì không ởi theo nữa.
Mà người nói chuyện đó thì tiếp tục đi theo người Tàng Vũ ẩn giáu.
Cảnh tượng này thường diễn ra ở trong đám người.
Nếu như có người có thể nghe thấy thì có thể phát hiện lúc những người này chắp đầu, đều là nói nhỏ nhẹ, lặng lẽ nói những lời mà người bên cạnh không nghe được.
Máy lời kỳ lạ như khẩu vị gì không ngon, chén bát gì cứng hay không.
Trong ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Bên ngoài màn chắn trận pháp xảy ra đủ chuyện, nhưng đám người bên trong màn chắn đều không biết.
Chỉ là ai nấy đều ngạc nhiên nhìn về Tiêu Thiên đang chậm rãi thu quyền ở phía trước.
Lúc trước, Tiêu Thiên tìm đúng vị trí, đột nhiên đánh một quyền về phía trước.
Kình đạo dường như rất mạnh trực tiếp nổ tung ra.
Mà sau đó, bóng dáng của Tiêu Thiên chuyển hoán, đi đến bốn phương tám hướng mà kình đạo bộc phát, đồng thời còn đầy tay.
Uy năng bộc phát từ một quyền của hắn bị Tiêu Thiên ngăn cản, áp chế vào trong một phạm vi nhỏ.
Sau khi uy năng bộc phát bị áp chế, tất nhiên là sẽ bắn ra, sụp xuống trong phạm vi nhất định.
Trung tâm của hạch tâm đều vì lực đạo bắn ra, không gian xé rách, lộ ra hồng lưu không gian thâm sâu, khí tức và dao động đáng sợ ẩn chứa khó mà nói rõ.
Nếu như vậy thì thôi đi, ngay lúc mọi người đò đẫn, Tiêu Thiên bước đi trong hồng lưu không gian của loạn lưu này.
Hồng lưu loạn lưu không gian xé rách Thượng giới là sức mạnh có thể dễ dàng xé bỏ thần minh vị cách. Nhưng lúc những khí tức này va chạm vào Tiêu Thiên, lại giống như một cơn gió nhẹ nhẹ nhàng phát qua.
Tiêu Thiên đi ở bên trong vươn tay ra, thỉnh thoảng kéo không gian xé rách, rồi dán lại.
Sau khi suy đoán cần thận thì lại xé những chỗ này theo tâm ý của mình, để lộ ra vết tích dần lớn lên.
"Phong ca, sư tôn của ngươi..." Đôi môi của Liễu Yên Hà hơi run rây, không nói nên lời.
Liễu Yên Hà bị dọa sợ bởi chiêu thức vừa rồi của Tiêu Thiên, đến độ run rẫy cả người.
Trước giờ không có việc gì khiến nàng sốc như thủ đoạn mà đối phương bày ra trước mắt.
Nàng vốn nghĩ khả năng khống chế hư không của đối phương là bí kỹ, bí pháp gì đó.
Bởi vì lúc hắn thi triển chiêu thức quá nhanh, nàng không tháy rõ.
Nhưng lúc này nàng đã hiểu rồi, sóng linh khí trên người đối phương rất yếu, còn chưa đến thập giai.
Hắn hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân, mạnh mẽ thưởng thức mảnh không gian trước mặt.
"Ực ực..." Ngưu Bân ở bên cạnh bèn nuốt nước bọt, trán tuôn ra mồ hôi liên tục.
Hắn ta vô cùng hoảng sợ.
Vừa nãy hắn chắn vân người nào, rốt cuộc hắn lấy can đảm từ đâu ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận