Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1455: Không biết sống chết

Chương 1455: Không biết sống chếtChương 1455: Không biết sống chết
Chương 1455: Không biết
sống chết
Lưu Mẫn Sinh đã thay Tuyết Hán làm việc mà ông không thể làm được, đó là tát vào mặt đối phương.
Gần như trong lúc cái tát của Lưu Mẫn Sinh rơi trên mặt Liễu Vô Song thì ông ta vẫn còn suy trì biểu cảm kinh ngạc.
Hiển nhiên, ông ta không thể hiểu tại sao đối phương lại làm được, một cú tát này thật sự đã đánh lên mặt ông.
Từ lúc nào, tốc độ của Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh đã nhanh đến mức này, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt ông, thậm chí ông còn chưa kịp phản ứng.
Hơn nữa, quanh thân ông có lực lượng u minh bảo vệ, nếu đối phương trực tiếp công kích mình thì sẽ bị lực lượng u minh ngăn cản mới đúng chứ.
Tại sao đối phương lại có thể dễ dạng đụng tới ông mà lực lượng u minh không thể ngăn cản.
Làm sao cảnh giới thần minh vị cách lại có chiến lực như vậy?
Với sự hoài nghi này, Liễu Vô Song đang đứng khựng giữa không trung, bỗng nhiên bắn vọt về phía sau như đạn pháo vậy.
VùI
Liễu Vô Song bị đánh bay ra ngoài, lực lượng u minh trên thân thể lại lần nữa bắn ra, phát ra tiếng động, khiến thân hình đang bay ra ngoài dừng lại.
"Đáng chết!" Nội tâm Liễu Vô Song đang gầm thét, sâu bên trong lòng là sự phẫn nộ và uất hận không thôi.
Thật mất mặt.
Trước mặt bao nhiêu người, ông lại bị Lưu Mẫn Sinh đánh bay ra ngoài.
Ông đã ở cảnh giới chân thần, theo lý, khi ông hiện thân giữa trận chiến thì đây sẽ trở thành tín hiệu kết thúc cuộc chiến.
Những gì ông làm phải là tâm điểm chú ý của vạn chúng, gạt hết mọi điều sang một bên, không gì có thể ngăn cản được ông mới đúng.
Dựa vào cái gì, Lưu Mẫn Sinh không biết dùng thủ đoạn gì để sống lại, có thể đấm một cú đánh bay ông ra ngoài.
Chuyện này không đúng, huống hồ người trong U Minh đang âm thầm quan sát ông.
Vốn dĩ, lần hành động này ông đã đặt cược hết thảy, liều mạng đánh trận cuối cùng, nếu thất bại, hậu quá thật khó mà lường.
Phù phù phù...
Trong lúc Liễu Vô Song suy ngẫm, linh khí toàn thân ông lần nữa lại bắn ra, trong tay bát thình lình hiện ra nhiều thanh trường thương hơn.
Trường thương được bao phủ bởi một màu xanh âm u, toát ra khí tức quỷ dị, đồng thời toàn thân ông lại lần nữa được trường phong màu xanh âm u quấn quanh.
Khí tức lạnh lẽo phun trào ra, xung quanh thiên địa hơi chắn động.
Uy áp cảnh giới chân thần của Liễu Vô Song đã bảo phủ toàn bộ chiến trường.
Thậm chí, một vài người có tu vi yếu kém cũng bị khí tức của Liễu Vô Song chấn nhiếp, động tác thực hiện đều cứng ngắc.
"Chỉ mình ngươi mà thôi, làm sao ta có thể thua được?" Liễu Vô Song đang điều chỉnh vị trí của mình, gằn giọng, một lần nữa giơ cao thanh trường thương trong tay, lao về phía Lưu Mẫn Sinh.
Trong phút chốc, ông bộc phát tốc độ bắn vọt, trường phong phun trào xung quanh cũng hội tụ tới, lưu chuyển khắp thân thanh thương trong tay hắn.
Ngọn gió lưu chuyển giống như vòng xoáy vặn vẹo lạnh thấu xương, đâm thẳng vào Lưu Mẫn Sinh ở trước mặt. Giờ khắc này, uy áp bộc phát trên người Liễu Vô Song khiến Huyết Hồ Thần Đề ở phía đối diện có thể cảm nhận được sức ép cực kỳ đáng sợ.
Âm ầm!
Ngay lúc này, lực lượng đặc thù cũng giáng xuống.
Cách đó không xa trên chiến trường, Tử Nhược Yên dẫn đầu năm vị Nữ Đề cùng tập trung lại một chỗ, linh khí trong cơ thể bộc phát, uy áp bay lên.
Đồng thời, lực áp chế thế giới cũng lần nữa nỗi lên, chắn nhiếp lên thân thể Liễu Vô Song, hòng đè ông ta xuống.
Lúc này, lực áp chế thế giới đã phát huy tác dụng.
Nhưng trở ngại do cảnh giới hiện tại của năm vị Nữ Đế và phạm vi các nàng cần bao trùm quá mức rộng lớn.
Cho nên, lực áp chế thế giới trần áp Liễu Vô Song dù đã phát huy hiệu quả nhưng chỉ trấn áp được một phần chiến lực của ông mà thôi.
Khí tức có giảm xuống đó, nhưng khi so sánh với lúc ông bộc phát toàn bộ chiến lực thì vẫn tương đối nhỏ bé.
Cảm nhận được tình hình, đồng tử Tuyết Hán hơi co vào, quay sang Lưu Mẫn Sinh cách đó không xa, hô to: “Có được hay không?”
Bề ngoài, dường như Tuyết Hán đang quan tâm không biết Lưu Mẫn Sinh có thể thắng nồi Liễu Vô Song hay không, đồng thời còn lo cho sự an toàn của ông.
Nhưng trên thực tế lại không hẳn là như vậy.
Tuyết Hán biết rõ Tiêu Thiên đang ở gần đó quan sát tình huống bên này, cho nên không cần lo lắng về vân đề an toàn.
Ý tứ trong lời nói của ông chính là nếu như Lưu Mẫn Sinh không ổn lắm, cũng đừng ráng chống đỡ, tạm thời lui lại là được.
Bây giờ, cục diện phát triển càng lúc càng xấu, bọn họ bắt đầu không kiểm soát được nữa.
Lúc này phải để Tiêu Thiên ra tay.
"Yên tâm đi, còn chưa đến mức ấy." Đương nhiên, Lưu Mẫn Sinh hiểu ý của Tuyết Hán là gì, sau khi nói xong, ông chủ động lao tới trước chém giết.
Lưu Mẫn Sinh chủ động xông tới giết, toàn thân lần nữa thiêu đốt lên ngọn lửa, cầm thanh kiếm đón đầu Liễu Vô Song.
Giờ khắc này, khí tức trên người ông vẫn là thần minh vị cách bình thường, như thể không có chỗ nào đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận