Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1476: Gặp được quá khứ (2)

Chương 1476: Gặp được quá khứ (2)Chương 1476: Gặp được quá khứ (2)
Chương 1476: Gặp được quá khứ (2)
Đừng nói là ông, chỉ với Tử Nhược Yên bên cạnh nghe được máy câu, mặt đã như phủ băng.
Lạc Nữ Ái thì khí tức bắt đầu không ổn định, trên người thỉnh thoảng bốc lên ít ma viêm.
Cho dù là Long Khâu Bạch Thanh, đã không còn ăn nữa, khuôn mặt không biểu cảm đã hiện ra sự phẫn nộ.
Tô Mộng Ly trước giờ đều nở nụ cười đã thu liễm lại biểu cảm vui đùa của ngày thường, nghiêm túc không thôi.
"Đáng ghét!" Cơ Ngưng Quang không nhịn được mà gầm lên, trong mắt nàng, Tiêu Thiên chính là từ đại diện cho vị hôn phu hoàn mỹ.
Nàng bị sự chân thành lương thiện của đối phương thu hút, kết quả quá khứ của hắn lại bất công đến vậy.
Lúc này, khí tức của năm Nữ Đề bắt đầu trở nên nguy hiểm, dưới sự hô ứng lẫn nhau, mảng không gian này cũng bắt đầu rung nhẹ.
Tử Cực Vô Địch chẳng qua là miêu tả đơn giản chuyện mà Tiêu Thiên từng gặp phải, đã khiến cảm xúc của năm Nữ Đề bắt đầu dao động dữ qội.
Chỉ riêng tình huống không gian xung quanh dao động vặn vẹo, cũng đã có thể nhìn ra được sự phẫn nộ trong lòng các nàng.
Không biết có phải trong nháy mắt này, đôi bên đồng tâm đồng cảm, khiến sức mạnh của các nàng hô ứng lẫn nhau, có liên hệ chặt chẽ không.
"Đó đều là chuyện quá khứ, hiện tại ta thấy đứa nhỏ đó sống tốt lắm mà?" Tử Cực Vô Địch quay đầu qua, nhìn đám Tử Nhược Yên.
Lời nói của ông bình tĩnh, trong đó giống như ấn chứa một loại sức mạnh khiến người ta có thể yên tâm ngưng thân.
Sau khi Tử Cực Vô Địch mở miệng, cơn giận trong lòng đám Tử Nhược Yên giống như được chậm rãi dập tắt.
Tử Nhược Yên hơi bình tính lại cũng phát giác bản thân thát thó.
Nàng cũng hết cách, đụng tới chuyện của Tiêu Thiên, muốn kêu nàng giữ bình tính cũng không phải là một chuyện đơn giản.
"Ban đầu lúc ngươi gặp được kỳ ngộ, đến bên kia, hẳn là cũng có chút tu vi nhỉ, chẳng lẽ không thể giúp đỡ gì được à?" Lưu Mẫn Sinh bên cạnh không nhịn được nói, trong giọng nói dường như còn hơi oán trách Tử Cực Vô Địch.
Cảm giác giống như ngày tháng trước Tiêu Thiên sống không tốt, đều do Tử Cực Vô Địch trước mặt tạo thành.
Nghe lời nói của ông bạn già, còn có biểu cảm trên mặt đối phương, Tử Cực Vô Địch cũng dở khóc dở CƯỜi.
Sức hút của đứa nhỏ Tiêu Thiên này thật vô hạn, ông bạn già nhiều năm cũng bắt đầu trở mặt với mình, còn không nói đạo lý. Nghĩ đến đây Tử Cực Vô Địch tức giận cho Lưu Mẫn Sinh một quyền, biểêu cảm bát đắc dĩ mở miệng: "Ngươi quên rồi hả, linh hồn của ta bị giới hạn trong thân xác của một lão già, căn bản không có cách nào ra tay."
"Ngươi vốn không biết thế giới quê hương của đứa nhỏ đó kinh khủng tới cỡ nào."
"Nếu không phải có thân xác của sinh linh vốn ở thế giới kia bảo vệ, chỉ sợ linh hồn này của ta chưa gì đã mắt đi rồi, các ngươi không nhìn thấy ta nữa."
"Bởi vì quê hương của đứa nhỏ kia thuộc về tổ địa trung tâm của một vị diện lớn mạnh, quy tắc thiên địa mạnh mẽ giống như từng gông xiềng chắc chắn, khiến sinh linh trong tổ địa không thể tu hành." "Nhưng cùng lúc đó, một khi sinh linh bên kia rời khỏi tổ địa, sẽ biến thành tồn tại cực kỳ khủng bố."
"Chỉ là muốn rời khỏi tổ địa quá mức gian nan, cũng may nhờ đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, có thể nhìn lén con đường dưới áp lực của quy tắc."
"Vị diện lớn mạnh mà hắn ở có quan hệ ngọn nguồn nhất định với vị diện Tàng Linh của chúng ta."
Tử Cực Vô Địch lâm bảm, trong đầu còn hiện ra tình hình bản thân chết đi ở địa cầu, linh hồn rời khỏi tổ địa, rời khỏi tinh cầu xanh thẳm kia.
Đó là bóng dáng được người ta gọi là đại thánh gia trong thần thoại địa cầu, thổi nhẹ một hơi hộ tống mình trở về.
Dựa theo giọng nói trong lờ mờ mà đối phương để lại trong đầu ông.
Hóa thân ngoài thân của một vị trước kia chinh chiến bên ngoài bị thương, hóa thân rơi xuống đế quốc Tàng Linh đời trước của vị diện Tàng Linh, sáng lập ra vị diện trước mắt.
Tử Cực Vô Địch suy đoán có thể cũng có quan hệ với việc Tiêu Thiên đến hay không?
Nghĩ đến đây Tử Cực Vô Địch không nhịn được mở miệng, hỏi mọi người trước mặt: "Các ngươi có biết làm sao đứa nhỏ này đến đây không?”
Sau khi ông mở miệng, không ít người ở đây đều ghé mắt nhìn qua Tử Nhược Yên.
Theo bọn họ biết, hình như khởi nguồn của mọi việc chính là vị Nữ Đề này.
Nhìn thấy mọi người nhìn qua, Tử Cực Vô Địch cũng nhìn về hướng Tử Nhược Yên.
Từ nội dung mà Triệu Ngộ đề cập lúc trước, ông đã biết Tử Nhược Yên trước mặt có cội nguồn với mình.
Thật ra cảnh giới này của ông cùng với trải nghiệm trong quá khứ, dường như chỉ cần liếc mắt đã có thể biết quan hệ giữa đối phương và mình.
Hơn nữa, ông còn phát hiện chỗ đặc biệt của người cháu gái này.
Khí tức của thế giới.
Nhìn thấy ông nội chưa bao giờ gặp mặt nhìn phía mình, sau khi Tử Nhược Yên cân nhắc một lát, cũng kể rõ chuyện trải qua lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận