Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1459: Êch ngồi đáy giếng (2)

Chương 1459: Êch ngồi đáy giếng (2)Chương 1459: Êch ngồi đáy giếng (2)
Chương 1459: Éch ngồi đáy giếng (2)
"Tại sao có thể mạnh đến vậy?"
Trong lòng của ông mê man, không thể nào hiểu được thực lực lúc này Lưu Mẫn Sinh bộc phát ra.
Người đó dựa vào cái gì mà có thể có được chiến lực như vậy, rõ ràng bản thân đã bỏ ra cái giá lớn, không tiếc phản bội Tàng Linh, vô cùng gian nan đạt đến cảnh giới Chân Thân.
Người trước mắt phục sinh đến trước mặt mình một cách khó hiểu, đánh tan bản thân.
Vậy mà vẫn có thể chém ra một kiếm?
Nhưng...
Giây tiếp theo, Liễu Vô Song hiện ra biểu cảm hài hước, muốn chém giết cường giả của vị diện U Minh dựa vào kiếm này?
Không thể nào!
Ngu xuẩn, thật sự không biết trời cao đất rộng.
Âm!
Tiếng nổ kinh khủng lập tức vang vọng giữa thiên địa.
Dù là đám người bốn phía chiến trường, hay là đám sinh linh bách tính của phủ Lưu Sơn xem chiến thông qua màn chắn hóa thành trận pháp, chiếu vào mắt bọn họ đều là liệt diễm nóng rực khuếch tán ra ngoài.
"Sao rồi?"
Dường như mỗi người đều rất tò mò, cần thận nhìn nhóm lửa bùng cháy, sắc mặt loáng thoáng có chút chờ mong.
Soại...
Khí tức màu xanh biếc đột nhiên hiện lên từ bên trong nhóm lửa thiêu đốt.
Cứ giống như từng con độc xà màu xanh đang xơi tái những liệt diễm này.
Nhóm lửa nóng rực thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng lộ ra bóng dáng ở bên trong.
Dù là Liễu Vô Song, hay là bóng dáng quỷ dị hiện ra đó thì đều bình yên vô sự.
Bởi vì trước mặt hai người họ lần nữa xuất hiện một bóng dáng quỷ dị.
Bóng dáng đột nhiên xuất hiện đứng nghiêm tại chỗ, thân kiếm của trường kiếm mà hắn nắm trong tay đến từ Lưu Mẫn Sinh.
"Kiếm này đẹp đó, nhưng không thê để ngươi làm tổn thương đến y phục của đại nhân." Bóng dáng quỷ dị mới xuất hiện nắm kiếm nhìn Lưu Mẫn Sinh, khẽ gật đâu.
Hàng lông mày của Lưu Mẫn Sinh run nhẹ, một kiếm này của mình lại bị đối phương bắt lấy bằng tay không?
Nhìn dáng vẻ của đối phương, không chút bị tổn thương nào cả.
"Đúng là đáng thương, hiện tại có lẽ ngươi đã rõ tầm mắt của mình rốt cuộc nông cạn bao nhiêu?” Lúc này Liễu Vô Song chậm rãi mở miệng, trong mắt thương hại nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh.
Nhưng vừa nhìn thì cả người đều ngắn ra. Vốn trong tưởng tượng của Liễu Vô Song, Lưu Mẫn Sinh thấy công kích của bản thân bị ngăn cản dễ như trở bàn tay, đối mặt với cường địch hoàn toàn không cách nào chống đỡ như thế, lẽ ra biểu cảm phải cực kỳ phong phú, sẽ hoảng loạn, sẽ mờ mịt không biết làm sao.
Hoặc là sẽ kích động kìm lòng không đậu, không ngừng tiến công cường giả đến từ vị diện U Minh, sau đó cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng.
Hơn nữa chờ Lưu Mẫn Sinh ý thức được tồn tại thoải mái ngăn cản mình, chẳng qua là hộ vệ của vị đại nhân bên cạnh thôi.
Sợ rằng, cả người sẽ ngã vào cái gọi là vực sâu, vẻ mặt hoảng hốt nhỉ?
Nhưng sau khi ông cần thận nhìn về phía trước, lúc này mới kinh ngạc phát hiện biểu cảm trên mặt Lưu Mẫn Sinh ngược lại có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
Không những không có máy biểu hiện trong tưởng tượng của Liễu Vô Song, thậm chí còn có hứng thú quan sát cường giả của vị diện U Minh tới trước mặt ông ta.
Trong mắt, chỉ có tò mò và đánh giá, cũng không chút bối rối.
Ngay sau đó, Lưu Mẫn Sinh đã buông tay ra, nhẹ nhàng nhảy về phía sau, về tới bên cạnh Tuyết Hán.
"Đánh không lại, đánh không lại, thực lực của người này quá lớn mạnh, thậm chí đã vượt qua cảnh giới Chân Thần." Lưu Mẫn Sinh không thèm lấy cả kiếm của mình, không nhịn được thì thầm, oán giận với Tuyết Hán bên cạnh.
"Ta vốn tưởng rằng tu hành lâu như vậy, chắc xem như học có thành tựu, kết quả vẫn là thiếu chút nữa."
"Haiz, nhưng mà tên này vẫn bị ta chủ động ép ra, cũng coi như khá lắm rồi."
Bên này Lưu Mẫn Sinh lải nhải với Tuyết Hán, đồng thời tay cũng không tự chủ khoát lên vai đối phương.
Tuyết Hán cũng lộ ra nụ cười, nói với Lưu Mẫn Sinh: "Có thể đoàn tụ là tốt lắm rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì."
"Lời này của ngươi..." Lưu Mẫn Sinh khẽ hừ một tiếng, nói với Tuyết Hán: "Ta muốn lần này lên sân khâu, tốt nhát tuyệt đẹp một chút, ai ngờ gặp phải kẻ địch như quái vật thế này, thật là đau đầu."
Lưu Mẫn Sinh và Tuyết Hán trò chuyện với nhau ở đây, rõ ràng không đặt cường địch trước mặt vào mắt.
Tình hình như thế khiến Liễu Vô Song sững sờ, ông cũng xem như quen biết Lưu Mẫn Sinh và Tuyết Hán nhiều năm, cực kỳ rõ ràng tính cách của hai ông bạn già này.
Bọn họ cũng không phải là người tùy tiện, có thể đối mặt với cường địch xử lý tình huống một cách nhẹ nhàng như vậy, chứng tỏ bọn họ vẫn tự tin chưa lộ hết ra.
Chỉ là ông không nghĩ ra, đối phương còn có con bài chưa lật gì, dù đối mặt với hai vị cường giả đến từ vị diện U Minh vẫn không rơi xuống hạ phong? Liễu Vô Song nghĩ không ra, không nhìn thấu, hai cường giả vị diện U Minh bên cạnh cũng nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận