Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1498: Lịch sử đen

Chương 1498: Lịch sử đenChương 1498: Lịch sử đen
Chương 1498: Lịch sử đen
Cũng đã trải qua rất nhiều chuyện kịch liệt, nghiêm trọng, nhất thời không cách nào nói rõ được.
Như vậy, chuyện quá khứ đối với ông cũng xem là một loại đau đớn, không muốn nhắc đến.
Trước mắt, Tuyết Hán muốn biết quá khứ rốt cuộc Tử Cực Vô Địch đã trải qua những gì từ trong miệng của Tiêu Thiên.
Rốt cuộc là thật sự đau đớn hay đơn thuần là mát mặt, không muốn nói ra.
Khác biệt ở bên trong rất lớn.
"À, ngươi nói chuyện quá khứ à, vậy thì dài dòng lắm." Tiêu Thiên vừa mở miệng, sắc mặt của Tử Cực Vô Địch phía bên kia đã thay đổi kịch liệt.
Đáng tiếc, không đợi ông ngăn cản, Tiêu Thiên cũng đã mở miệng.
"Ban đầu gặp được ông áy rất đáng thương, không nhà để về, rách rưới, đang nhặt rác ăn."
"Mà lúc đó ta chấp hành nhiệm vụ, đang giả trang thành kẻ lang thang, ở cùng với ông áy, dần dần cũng có cảm tình."
Tiêu Thiên vừa dứt lời, bàn tay vươn ra của Tử Cực Vô Địch cứng ngắc giữa không trung, khẽ run lên.
Trong nháy mắt, bốn phía là một mảng vắng vẻ. aa04p
Tuyết Hán, Lưu Mẫn Sinh còn có Hoàng Đạo Tôn đều quay đầu, không thể tin nhìn về phía Tử Cực Vô Địch.
Năm Nữ Đề cũng không hẹn mà cùng đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Tử Cực Vô Địch.
Yên lặng một lúc lâu, tiếng cười lớn của Tuyết Hán đã phá vỡ sự im lặng.
"Phụt ha ha ha, nhặt rác ăn à?” Tuyết Hán vui vẻ, không khỏi điên vỗ vào bắp đùi của mình.
Ông vươn tay chỉ vào Tử Cực Vô Địch trước mặt, lắc đầu: "Khó trách, ta còn tò mò rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, khiến ngươi nói năng thận trọng, chết không chịu nói."
"Làm cả nửa ngày, ngươi đến quê nhà của Tiêu tiểu hữu, lại sống thảm đến vậy, vậy mà..."
Lưu Mẫn Sinh thâm là huynh đệ tốt phía bên kia cũng ôm bụng cười.
Hoàng Đạo Tôn thì đỡ trán, không ngờ con rễ của mình còn có ngày thảm như vậy.
"Tiểu tử thối ngươi, ngươi..." Tử Cực Vô Địch đối mặt với sự cười nhạo, che mặt mình lại, bất lực nhìn về phía Tiêu Thiên, khóe miệng co giật không thôi.
Lịch sử đen tối bị phơi bày ra ánh sáng một cách dễ dàng, Tử Cực Vô Địch chỉ thấy đầu choáng mắt hoa.
Tiểu tử thúi Tiêu Thiên này không biết giấu giếm cho mình gì cả, tự nhiên kể tất tần tật mọi chuyện ra như thế làm gì không biết.
Sau này ông còn mặt mũi nào trước mặt đám bằng hữu già của mình nữa chứ.
Huống chi tôn nữ của ông còn ở bên cạnh lắng nghe cơ mà.
Chỗ quá đáng nhất đó là Nữ Võ Thần Đé của Thần đình Cơ Ngưng Quang cũng nghe thấy hết.
Chẳng phải hình tượng của ông hoàn toàn sụp đồ, không còn chút gì nữa rồi ư?
"Sau khi nhiệm vụ kết thúc, ta đã sắp xếp một công việc cho ông áy, đó là người gác cổng ở chung cư."
"Ở quê hương của ta, chung cư là một khu nhà ở tập thể, ông ấy nhận công việc giữ cửa ở đó."
"Có lẽ nhờ quá trình tu luyện ở thế giới này nên bộ xương già của ông ấy vẫn còn sức phát huy sức lực còn lại, thường xuyên cãi cọ với tiểu ca giao thức ăn."
"Ngoài ra ông ấy còn có thành tích bắt trộm những ba lần nên rất nồi tiếng ở chung cư."
Tiêu Thiên líu lo liên tục kể lại những gì Tử Cực Vô Địch đã trả qua trong quá khứ, kể tường tận tỉ mỉ không sót bát cứ chỉ tiết nào.
Nghe Tiêu Thiên nói vậy, Tuyết Hán và mọi người được phen cười lăn cười bò.
Kể cả Tử Nhược Yên và các nữ tử có mặt ở đó cũng thế. Họ cố nén cười một lúc lâu sau, cuối cùng không nhịn được nữa đồng loạt bật cười thành tiếng.
Tử Cực Vô Địch thở dài, hai tay che mặt mình lại, hoàn toàn tuyệt VỌng.
Chuyện đã ra nông nỗi này, ông còn làm gì được nữa.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Thiên thuật lại từng chuyện, từng chuyện thôi.
Tiêu Thiên kể một lúc lâu thì mọi người không còn cười lớn nữa, mà chỉ còn mỉm cười.
"Sau đó ta không còn thích về tổ chức lắm mà ở cùng với lão đầu này, sống cùng với ông ấy cũng vui, ít ra mình còn có người lớn quan tâm mình."
"Thật ra mì do ông ấy nấu rất khó tả, nước nôi nhạt nhẽo và lĩnh bĩnh, ăn no căng bụng, đơn giản thế đáy."
"Ông ấy thường ngáy trong lúc ngủ, còn nghiến răng ken két, đúng là một lão già thối tha và họm hẹm."
"Mỗi làn làm nhiệm vụ, ông ấy cứ lải nhải không ngừng, hết dặn dò cái này đến dặn dò cái kia, ta nghe mà phiền muốn chết."
"Sau đó ta trở mặt với tổ chức, ông ấy đã hy sinh bản thân vì cản ở phía sau cho ta."
"Khi đó ta mới phát hiện một tô mì đơn giản cũng khó có lại được."
"Bởi vì vào khoảnh khắc mở cửa phòng áy, thứ chờ đợi ta không phải căn phòng lạnh lẽo và quạnh quẽ, mà là một tô mì nóng hôi hồi trên bàn.”
"Bây giờ được thấy lão già ông ngồi ở đây, nếu ta được thưởng thức tô mì của ông lần nữa thì tuyệt biết máy."
Tiêu Thiên nói xong bèn quay sang nhìn Tử Cực Vô Địch.
Tử Cực Vô Địch mỉm cười, bóp vào bả vai của hắn: "Tiểu tử ngươi..."
Hoàng Đạo Tôn ở đối diện bèn cười khẽ: "Khó trách kể từ lúc từ di tích quay về, ngoài thiên tư và thực lực của ngươi tăng vọt ra thì tính cách cũng đã thay đồi rất nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận