Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1457: Nhiệt huyết sôi trào

Chương 1457: Nhiệt huyết sôi tràoChương 1457: Nhiệt huyết sôi trào
Chương 1457: Nhiệt huyết Sôi trào
Bây giờ, ông đã bỏ ra cái giá to lớn như vậy, khó khăn lắm mới làm cho sức mạnh tăng lên đến cảnh giới chân thần.
Lưu Mẫn Sinh sống lại một cách khó hiểu này chỉ đạt cảnh giới thần minh vị cách, dựa vào điều gì mà có thể đè đầu cưỡi cổ ông chứ?
"Làm sao ngươi có được lực lượng như thế, dựa vào đâu ngươi lại có thể sánh ngang với ta?
"Ta không phục, không phục!"
Vẻ mặt Liễu Vô Song dữ tợn, không ngừng gầm gừ, lộ ra sự cuồng loạn.
Áo bào mà ông khoác lên người cũng tung bay phản phật, bên trong còn có trường phong đang gào thét, bắn ra trường phong màu xanh âm u.
Lúc này, lực lượng u minh màu xanh âm u cũng bành trướng ra, càn quét quanh người ông.
Sức mạnh đại đạo nỗi lên từ trên trời cũng đang vù vù rít lên, như thể nó không chịu được sức mạnh đến từ ông.
Gió.
Giờ khắc này, gió càng lúc càng thêm cuông loạn và sắc bén, không gian xung quanh liên tục bị cắt ra, hết vét rách này đến vét rách khác.
Thanh trường thương trong tay Liễu Vô Song như thể hóa thành trung tâm của cơn gió lốc này.
Khí tức của ông dâng lên, uy áp lan tràn khắp thiên địa, ông đột nhiên nâng trường thương lên, giáng xuống Lưu Mẫn Sinh ở trước mặt.
Theo cơn gió lốc do ông tạo nên đang rơi xuống, thiên địa dường như cũng lắc lư theo.
Xung quanh đó yên lặng như tờ, không có một cơn gió, duy chỉ có nơi này là cuồng phong cuồn cuộn.
Bên dưới, Lưu Mẫn Sinh ngắng đầu nhìn vòng xoáy màu xanh âm u từ không trung rơi xuống, che khuất cả bầu trời.
Trông như thể muốn che lấp hết thảy mọi thứ trong tầm mắt ông vậy.
Đối mặt với cuồng phong phô thiên cái địa này, Lưu Mẫn Sinh cũng không có hành động gì, chỉ bình tĩnh giơ thanh kiếm trong tay lên. Gió quá lớn, lửa sẽ bị thi tắt.
Nhưng có nhiều thứ, thổi mãi không tắt.
Ngay lúc này, nhiệt độ trong cơ thể Lưu Mẫn Sinh đang liên tục tăng cao, trong đan điền của ông có một lò luyện thiêu đốt điên cuồng.
Đó là lò luyện chiến tranh mà ông đã từng luyện chế thành, được Tiêu Thiên trả lại, cất vào trong đan điền và hòa làm một với thân thể ông.
Ban đầu, lò luyện chiến tranh đã nhen lửa, lúc này nó đang toàn lực vận hành, bên trong ánh sáng nóng rực, từng thân hình trong suốt hiển hiện ra.
Đó là những dấu vết còn sót lại trong lò luyện chiến trận, là những khí phách hào hùng của quá khứ.
Chín mươi chín vị hậu duệ của Lưu Mẫn Sinh.
Giờ khắc này, lò luyện đang gầm thét, máu trong cơ thể Lưu Mẫn Sinh bắt đầu sôi trào.
Pháp môn được Tiêu Thiên truyền thụ, phối hợp dung nhập với kỹ nghệ lò luyện chiến tranh trong cơ thê.
Nhiệt huyết sôi trào.
Âm ầm!!!
Thể nội Lưu Mẫn Sinh bùng nỗ, ý chí của ông càng kiên cường bát khuất xen lẫn sự tức giận không thôi.
"Chém!"
Tiếng gào thét chất chứa sự phẫn nộ của Lưu Mẫn Sinh, ông đột nhiên bổ một nhát kiếm lên phía trên.
Kiếm ý thiêu đốt xông lên trên không trung, kiếm khí nóng rực quét ngang trời cao, đốt cháy vùng không gian này, khiến bốn phía đều vặn vẹo.
Lửa, cũng có thể mượn gió mà lên.
Kiếm ý thiêu đốt chạm vào cơn gió và bị gió phía trên nghiền ép xuống, không những không tắt mà còn tiếp tục bành trướng.
Trong chốc lát, thế giới này giống như bị nhen lửa.
Khắp nơi đều là một màu đỏ rực.
Khí tức màu xanh âm u không ngừng hóa thành khói, bay lên, trốn vào trong hư không.
Vô số người quan sát trận chiến đều nhắm chặt mắt, khó mà nhìn thẳng vào cảnh tượng đang diễn ra phía trước. Thật giống như Đại Nhật Viêm tinh bộc phát trước mắt khiến nhiều người chảy nước mắt.
Đợi đến khi bọn họ lấy lại tỉnh thàn, thế gian bình thường trở lại, mọi người lập tức nhìn về phía không trung xa xa.
Liễu Vô Song tự xưng chân thần đã bị cháy đen, đâu còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, trên đầu chỉ còn lại vài sợi tóc, phiêu lãng theo cơn gió.
Trên cổ còn có một thanh kiếm nóng rực đang đặt trên đó.
Lưu Mẫn Sinh nhìn Liễu Vô Song đang hồn bay phách tán ở trước mặt, thở dài: "Ngươi thua rồi, Liễu Vô Song.”
Bị kiếm chắn trước yết hằu, Liễu Vô Song trợn tròn mắt, không thẻ tin nồi.
Cho đến lúc này, ông vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Mình, thế mà đã bại trận?
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có vô số bách tính trong tổng bộ hội Mềm đang nhảy cẵng lên, gào thét reo hò.
Trong mắt bọn họ, anh hùng Lưu Mẫn Sinh trong truyền thuyết đã ngăn cơn sóng dữ, đánh bay phản đồ Liễu Vô Song vào thời khắc máu chốt.
Còn điều gì có thể khiến lòng người phấn chấn hơn nữa chứ?
Chỉ có điều, trong bầu không khí hoan hô mừng rỡ này, tâm tình tốt lành của bọn họ không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì trong cảnh tượng trên hình chiếu kia, bỗng nhiên xuất hiện một thân hình quỷ dị lạ lẫm, đánh lui Lưu Mẫn Sinh uy phong lẫm lẫm vừa rồi và cứu Liễu Vô Song.
Cục diện, dường như càng lúc càng phát triển theo chiều hướng nguy hiểm.
"Xem ra, cục diện vốn không hề đơn giản như trước đó ngươi nói với bọn ta." Bỗng nhiên bóng dáng quỷ dị xuất hiện, chậm rãi lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận