Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1456: Không biết sống chết (2)

Chương 1456: Không biết sống chết (2)Chương 1456: Không biết sống chết (2)
Chương 1456: Không biết sống chết (2)
Lúc này, Liễu Vô Song hơi cau mày, luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Với khí tức cảnh giới và thực lực như thế này của đối phương làm sao lại có thể ngăn cản nổi đòn công kích của mình chứ?
Hơn nữa, lần này là đối phương chủ động tới nghênh đón, ngay cả khí cơ hiển hiện ra sa khi đối phương thiêu đốt, chỉ sợ mình vừa vung thương lên là kiếm của đối phương đã bị chém gãy rồi.
Cho dù xét từ góc độ cảm nhận thì đối phương có thể coi là đang bị suy nhược trầm trọng, nhưng Liễu Vô Song không hề lộ ra vẻ khinh địch, ngược lại ông còn gia tăng lực đạo.
Phù phù phù!
Sau khi tiếp cận Liễu Vô Song, Lưu Mẫn Sinh có thể cảm nhận được, bên tai đang truyền đến tiếng gió đang thổi phù phù không ngừng.
Đồng thời, trong đó còn có một cỗ lực lượng vô hình, rất lạ lẫm đang liên tục chui vào trong cơ thể mình.
Đối với cái này, Lưu Mẫn Sinh không hề sợ hãi chút nào, ngược lại ông nâng thanh trường kiếm trong tay mình, chém về phía trước.
"Vẫn là lực lượng này, làm sao..." Liễu Vô Song cau mày, lúc này ông vẫn không tháy có gì đặc biệt, xét từ sức mạnh vung kiếm, Lưu Mẫn Sinh vẫn kém xa khả năng đấu tay đôi với ông.
Trong lúc ông đang suy nghĩ, khoảnh khắc kiếm của Lưu Mẫn Sinh và trường thương của mình va chạm.
Âm ầm!
Giữa mơ hồ, Liễu Vô Song như nghe được tiếng phát nổ thiêu đốt kịch liệt từ trong cơ thể Lưu Mẫn Sinh.
Giống như là đang nỗ tung.
Đùng!
Sau tiếng nỗ đùng đoàng ngột ngạt, trong nháy mắt sức mạnh vung kiếm trong tay tăng vọt trong cơ thê Lưu Mẫn Sinh.
Keng!!!
Trường thương va chạm cùng mũi kiếm, phát ra âm thanh kim loại ma sát, vang vọng khắp thiên địa.
Kiếm khí nóng rực lập tức cháy bùng lên, giống như là biển lửa thiêu đốt vậy, chảy ngược bao phủ lên toàn bộ cơ thê Liễu Vô Song.
Trong chớp mắt, bát luận là Lưu Mẫn Sinh hay là Liễu Vô Song, đều bị bao trùm trong biển lửa nóng rực, không thấy hình dáng của bọn họ đâu.
Không rõ sống chết.
Trong ngọn lửa bùng cháy, đều có bóng dáng của Lưu Mẫn Sinh và Liễu Vô Song.
Mà ngọn lửa nóng rực kia đang không ngừng thiêu đốt thân thể của bọn họ.
Cơn gió xanh âm u xen vào khiến ngọn lửa đang thiêu đốt ban đầu càng lan rộng và bùng cháy kịch liệt hơn.
Liễu Vô Song bị ngọn lửa bao phủ, chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như bị thiêu đốt vậy.
Hơn nữa, trong khi ngọn lửa thiêu đốt kịch liệt trên người ông, không chỉ thể xác cảm nhận được cơn đau đớn mà linh hồn cũng bị bỏng.
Ông bị linh hồn rực lửa của Lưu Mẫn Sinh đốt cháy, đau đớn vạn phân.
Liễu Vô Song còn có thể trông thấy toàn thân Lưu Mẫn Sinh, không ngừng có lực lượng u minh màu xanh âm u từ trong cơ thể ông tiêu tán ra, tựa như từ trong cơ thể ông bài xích ra ngoài.
Tất cả đòn công kích ẩn chứa lực lượng u minh của mình, vậy mà đều không thể ăn mòn thể nội đối phương?
Đùng! Tiếng công kích ngột ngạt lại lần nữa vang lên, ngọn lửa ban đầu bao vây lấy hai người, giờ khắc này đang nỗ ầm ầm, để lộ ra bóng dáng của hai người.
Trường thương của Liễu Vô Song chắn ngang trước người, ngăn cản trường kiếm đang chém vào mình.
Lực lượng bắn ra trên thân kiếm vượt xa khỏi tưởng tượng của ông.
Lực lượng cường hoành bá đạo đến từ Lưu Mẫn Sinh, thậm chí là bùng nổ, khiến người ta khó mà ngăn cản.
Dựa vào đâu?
Sâu thẳm trong lòng Liễu Vô Song không khỏi thắc mắc, ông không thể hiểu được, Lưu Mẫn Sinh chỉ có cảnh giới thần minh vị cách, có tài đức gì? Vúutl
Một lần nữa, Liễu Vô Song bị đánh bay ra ngoài, trong lòng ông còn đang nghĩ ngợi, thân hình Lưu Mẫn Sinh lại xuất hiện ngay trước mặt.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, Liễu Vô Song tháy rất rõ ràng.
Lưu Mẫn Sinh trước mặt mình, cho dù chỉ đạt cảnh giới thần minh vị cách nhưng trong khoảnh khắc đối phương tiếp cận và xuất chiêu, ông có thể thấy rõ da thịt của đối phương lập tức ửng đỏ, tản ra nhiệt độ cao.
Ngay trong một chớp mắt này, lực lượng của Lưu Mẫn Sinh bỗng nhiên tăng vọt, đạt tới trình độ có thể chống lại ông.
Trong lòng Liễu Vô Song kinh hãi, đây là lực lượng gì, tại sao có thể làm được!
Nhưng Lưu Mẫn Sinh đang tấn công, nào biết được suy nghĩ trong lòng của Liễu Vô Song ở trước mặt, ông chỉ duy trì tiết tấu của mình, không ngừng vung thanh kiếm trong tay lao về phía đối phương.
Ngọn lửa thiêu đốt phát ra hào quang chói sáng, giờ khắc này, toàn thân Lưu Mẫn Sinh rực lửa, giống như một vầng mặt trời chói lóa vừa mới mọc lên, khiến cả chiến trường ấm áp hơn.
Đồng thời, ông cũng giữ vững nhịp điệu tấn công của mình, liên miên bát tuyệt, có thể nói là rất điên cuồng.
Giờ khắc này, Liễu Vô Song cảnh giới chân thần đã bị Lưu Mẫn Sinh áp chế gắt gao. Trán Liễu Vô Song nổi gân xanh, nội tâm vô cùng tức giận.
Ông hiện tại rõ ràng đã đạt cảnh giới chân thần, tại sao còn bị Lưu Mẫn Sinh ở trước mặt đánh tối tăm mặt mày?
Lúc trước, trong tứ đại đế, đối phương có thiên tư cao hơn nên luôn áp đảo ông mọi mặt.
Ứng dụng Truyện Dịch VIỊP
Bạn cần đăng nhập để bình luận