Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1433: Ngươi đang làm cái gì vậy? (2)

Chương 1433: Ngươi đang làm cái gì vậy? (2)Chương 1433: Ngươi đang làm cái gì vậy? (2)
Chương 1433: Ngươi đang làm cái gì vậy? (2)
Thấy Tiêu Thiên trước mặt lại lần nữa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó cầm đũa muốn gắp thức ăn để ăn.
Đầu óc Liên Hạo choáng váng, chỉ cảm thấy mình chịu sự nhục nhã cực lớn.
Tên công tử bột trước mặt này thật sự không coi mình ra gì.
Liên Hạo tức giận, không nhịn được nữa gầm lên: "Rốt cuộc ngươi có ý thức được bản thân đang ở trong tình cảnh gì không?"
Sau khi nói xong, linh khí trong cơ thể Liên Hạo hơi chấn động, phát tay đập lên mặt bàn trà phía trước.
Hắn trực tiếp đánh vỡ nát bàn trà, đồ uống trà, bàn ăn, hắn muốn xem thử tên công tử bột nhà ngươi lấy gì mà ăn.
Cách!
Khi một chưởng của Liên Hạo vừa hạ xuống, một đôi đũa bỗng nhiên ló ra, hời hợt chặn đứng phương hướng chưởng rơi xuống.
Tiếng va chạm giòn dã vang lên, Liên Hạo phát hiện một chưởng của mình lại bị một đôi đũa chặn lại một cách nhẹ nhàng.
Lực lượng trong lòng bàn tay bỗng nhiên tán loạn thoát ra.
Còn người cầm đôi đũa lại chính là tên công tử bột mà mình vừa bắt CÓC.
Liên Hạo bỗng nhiên hơi ngây người, vội vàng ngắng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt của đối phương.
"Ngươi làm gì đấy?" Tiêu Thiên kỳ quái nhìn Liên Hạo.
Lúc này, hắn mới chú ý đến người bắt cóc mình.
Lúc trước, Tiêu Thiên không hề để ý khi Liên Hạo đến.
Dù sao hắn cũng chỉ là một con sâu cái kiến nho nhỏ, không cẩn thận bay lên người, làm sao mà phát giác ra được chứ?
Không biết tại sao, khi Liên Hạo thấy ánh mắt kỳ quái của Tiêu Thiên nhìn mình, trong lòng hắn không khỏi tim đập nhanh, hơi hoảng loạn.
Sau đó, lực lượng vị cách trong cơ thể hắn đều bộc phát hét ra, linh khí cũng phun trào ầm vang.
Một chưởng đánh thẳng về phía Tiêu Thiên ở trước mặt. Hắn bây giờ đâu còn tâm tư quan tâm đến chuyện giữ tính mạng cho con tin để áp chế đối phương nữa.
Vừa rồi đối phương dùng đũa ngăn chặn một chưởng của mình đã khiến đầu óc hắn trống rỗng.
"Lãng phí lương thực, thật sự đáng xấu hổ!" Tiêu Thiên cau mày, nhìn một chưởng đánh tới của đối phương, chưởng phong tác động đến bàn trà bên cạnh, khiến hắn hơi không vui.
Ý chí của hắn hơi hiện lên trong chốc lát, áp chế khí tức của Liên Hạo trước mắt.
Bangl
Liên Hạo đang muốn tấn công, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể mình như bị một ngọn núi lớn đè xuống. Không kịp đề phòng, hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai tay chống lên nền đất tường thành nội thành.
Xoetl Xoetl
Tiêu Thiên tiện tay ném hai cây đũa trong tay, chúng tựa như hai cây định, phá không mà đi, đâm xuyên hai lòng bàn tay của Liên Hạo, gắt gao giữ chặt nó trên mặt đất.
Trên chiếc đũa ẩn chứa ý chí của Tiêu Thiên, cho dù là Liên Hạo ở trước mặt có phản kháng thế nào thì cũng không thể kéo hai tay của mình ra được.
Dù cho hắn không để ý đến thương thế thì vẫn không có cách nào làm được.
Lúc này, Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn ở bên cạnh cũng đi tới bên người Tiêu Thiên.
Vị đại thần minh và thần minh vị cách trước đó cũng đáp xuống tường thành nội thành, đồng loạt chắp tay về phía Tiêu Thiên: "Đại nhân, khiến ngài giật mình rồi."
"Cái thứ gì vậy?" Tiêu Thiên lấy đũa mới ra, kỳ quái nhìn hai người này, sau đó mới kịp nhận ra bọn họ đang nói về chuyện gì.
Tiêu Thiên hời hợt xua tay: "Cái tên này sao làm ta giật mình được, nếu không phải hắn muốn đụng đến trà của ta thì ta cũng không phát hiện hắn đến đây."
Lời này của Tiêu Thiên khiến hai thần minh Tàng Vũ ngày xưa quay mặt nhìn nhau.
"Đại nhân, ngài khiêm tốn quá." Vị đại thần minh lần nữa chắp tay: "Với thực lực của ngài, sao lại không phát hiện ra tên đạo chích này tới gân chứ."
Tiêu Thiên phát tay, liếc mắt nhìn Liên Hạo đang quỳ trên mặt đất, ngắng đầu kinh hãi nhìn lên: "Ta chủ yếu là đang nhìn lão bà, không quá chú ý hắn tới."
"Thực lực của hắn quả thật quá yếu đuối, nếu không tập trung chú ý, ta thật sự rất dễ bỏ qua hắn."
Nói đến đây, Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn lần nữa trở về, ngồi xuống, miệng nở nụ cười.
"Vốn dĩ còn nghĩ rằng chém giết ở nơi này sẽ cần tốn một ít thời gian, ai có thể ngờ rằng người này thật sự không biết sống chết, thế mà tự tìm phiền phức với Tiêu tiểu hữu chứ."Nói đến đây, Tuyết Hán nhìn về phía Liên Hạo với ánh mắt tràn đầy sự thương hại.
Hoàng Đạo Tlôn cùng cười nhạo, nhìn tên nghịch đồ gần ngay trước mắt: "Chỉ có thể nói rằng hắn tự cho mình đúng, quá nhiều tâm tư."
"Chỉ sợ hắn cho rằng thực lực của Tiêu tiểu hữu yếu đuối, là quả hồng mềm có thể bị người khác tùy ý nắn bóp."
Nói xong, Hoàng Đạo Tôn cũng cần thận quan sát, tám tắc lấy làm kỳ lạ: "Đúng là Tiêu tiểu hữu, bản lĩnh cao minh, chỉ dùng một đôi đũa thôi là đã đóng đỉnh được tên nghịch đồ này, để hắn không thể động đậy, không có cách nào xoay người."
Tuyết Hán ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, nở nụ cười ngồi phối hợp thưởng thức trà: "Cũng may Tiêu tiêu hữu ra tay kịp thời, nếu không chúng ta cũng không thưởng thức được trà rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận