Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1475: Gặp được quá khứ

Chương 1475: Gặp được quá khứChương 1475: Gặp được quá khứ
Chương 1475: Gặp được
quá khứ
Sau khi Tiêu Thiên phân biệt rõ phương hướng thì dùng tốc độ cực nhanh để đi tới.
Chỉ là bản thân hắn không biết, vị diện Tàng Linh đúng lúc ngược với phương hướng mà hắn xông đến.
Hắn chạy nhằm rồi!
Ngay lúc Tiêu Thiên chạy nhầm hướng, bên trong vị diện Tàng Linh, cảnh tượng hỗn loạn của phủ Lưu Sơn đã được giải quyết triệt đề.
Bàn tay đen đứng phía sau là Du Phương và Du Bổn Nghĩa của vị diện U Minh không còn, Liễu Vô Song cũng không còn sức tái chiến.
Hơn nữa Tử Cực Vô Địch trở về tọa trần, một đám người đợi ra tay hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Bách tính trong tổng bộ hội Mềm vốn không dẫn ra ngoài, mà cả đám đợi đi đầu, dò xét bốn phía, tránh cho còn cá lọt lưới bên trong phủ Lưu Sơn.
Cùng lúc này, bên trong phủ chính của phủ Lưu Sơn.
Lúc này, đầu của Triệu Ngộ đầy mồ hôi, hết sức khẩn trương.
Dù sao thì Nhân Hoàng đích thân đến, áp lực vẫn rất lớn.
Chẳng qua Tử Cực Vô Địch đến đây cũng chỉ là thông lệ hỏi thăm đôi chút tình hình, xác định sự việc không nhằm.
Lúc này, trong phủ nha của phủ Lưu Sơn được xem là hết sức náo nhiệt, rất nhiều người đều tụ tập ở nơi này.
Chỗ đặc thù duy nhất đến từ đám thần minh của Tàng Vũ đã đổi trường bào mộc mạc trên người, quét dọn ở nơi đó, xử lý tình hình xung quanh.
Huyết Hồ Thần Đề và đám thần minh Tàng Vũ khá mạnh như Võ Viêm Phá thì đứng bên cạnh.
"Xem biểu cảm của ngươi kìa, hình như vốn không cảm thấy bát ngờ." Tuyết Hán bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Tử Cực Vô Địch như thường, lặng lẽ nhìn văn thư trong tay, không khỏi lên tiếng.
Nội dung văn thư trong tay Tử Cực Vô Địch chủ yếu là tóm lược tình hình phủ Lưu Sơn do Triệu Ngộ cung cấp, cùng với chuyện xảy ra trong những ngày tháng này, giúp ông hiểu rõ tình hình. Ông đang xem những nội dung này, ngắng đầu nhìn Tuyết Hán trước mặt, sau đó cười khẽ: "Cái này thì có gì mà bát ngờ, người đó có thể đến chỗ này vốn là chuyện rất ngạc nhiên rồi."
"Nếu không phải đứa trẻ đó có được chỉ điểm của ông ta, luyện tốt Bát Quái Chưởng, ngưng luyện ra ý chí võ đạo đều khiến người ta không thẻ tin được."
"Vốn tưởng cả đời này không thể gặp lại hắn nữa."
Tử Cực Vô Địch lâm bẩm, nhắc đến đây thì ánh mắt tràn đầy vẻ hồi ức, dường như đang hoài niệm điều gì đó.
Người xúm lại bên cạnh nghe thấy lời nói của Tử Cực Vô Địch, biểu cảm ai nấy cũng khác nhau. "Cho nên nói, ban đầu ngươi gặp được là có liên quan gì đến hắn à?" Lưu Mẫn Sinh phía bên kia mở miệng hỏi Tử Cực Vô Địch.
Tử Cực Vô Địch khẽ gật đầu, vốn không phủ nhận.
Mà ông nhìn Lưu Mẫn Sinh trước mặt, biểu cảm lộ ra vẻ xấu hổ, muốn nói lại thôi.
"Được rồi, đại khái đều đoán được ngươi muốn nói gì, kìm nén lại đi." Lưu Mẫn Sinh nhìn thấy biểu cảm của Tử Cực Vô Địch, trong lòng hết sức khó chịu.
Già mồm cái gì chứ?
Chẳng phải hiện tại ông đang yên đang lành à, lại có biểu cảm này.
Nghe thấy Lưu Mẫn Sinh nói, trên mặt Tử Cực Vô Địch cũng lộ ra tươi cười, còn là người mà bản thân quen biết.
"Nhưng ta thật sự rất tò mò, trước đây rốt cuộc ngươi đã gặp phải cái gì, tại sao lại quen biết hắn?" Lưu Mẫn Sinh bên cạnh lần nữa mở miệng: "Nhìn tình hình cũng không đúng cho lắm, từ khí tức thì hắn còn quá trẻ, mà ngươi đã là lão bất tử rồi."
Sau khi Lưu Mẫn Sinh hỏi ra vấn đề thì mọi người đều nhìn về phía ông, muốn biết tình hình từ trong miệng của đối phương.
Đặc biệt là đám người Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái đang ở bên ngoài đám người, nhìn về phía bên này.
Bọn họ cũng rất tò mò về Tiêu Thiên, nhưng luôn có thái độ tôn trọng, vốn không truy vấn ngọn nguồn. Dù sao thì đôi bên là tin tưởng quan trọng nhất, không phải à?
Bọn họ tin rằng sẽ có một ngày Tiêu Thiên nói cho bọn họ biết.
Đương nhiên, bây giờ có thể biết được chút tình hình từ trong miệng của Tử Cực Vô Địch thì quá tốt.
"Tốc độ thời gian khác nhau, trước đây bởi vì di tích, dưới cơ duyên trùng hợp, ta đã đến thế giới của tiểu tử Tiêu Thiên."
"Chẳng qua, chỉ là linh hồn của ta qua đó, chiếm cứ một thân thể người già vừa mới qua đời, miễn cưỡng sống tạm ở bên đó."
"Cũng chính như vậy, mới gặp được đứa trẻ Tiêu Thiên vào khoảng thời gian đó, bọn ta đã sống chung với nhau một thời gian."
"Lúc ấy, hắn đã phản bội tổ chức của mình, dù sao thì nghĩa phụ nuôi dưỡng hắn vốn không xem hắn là con người."
"Mà xem là con chó dữ cắn người, xem là súc sinh..."
Tử Cực Vô Địch nói đến đây, hai tay không tự chủ được mà siết chặt, trong đồng tử hiện ra ánh sáng hung dữ và vẻ ngoan lệ.
Bởi vì tốc độ thời gian khác nhau, ông đã quay về thời gian của mấy triệu năm.
Nhưng dù là thời gian lâu như vậy, những gì trải qua bên đó vẫn khắc cốt minh tâm, khắc sâu trong linh hồn ông.
Mỗi khi nhớ đến chuyện biết được trước đây, sẽ tức giận lên tận đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận