Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1435: Các ngươi không biết thực lực ch

Chương 1435: Các ngươi không biết thực lực chChương 1435: Các ngươi không biết thực lực ch
Chương 1435: Các ngươi không biết thực lực chân chính là gì (2)
Trên mặt đất, Liên Hạo bị Hoàng Đạo Tôn quát mắng như thế, muốn nói lại thôi.
"Chẳng qua là hắn không thể chấp nhận được mà thôi." Bên này, Tuyết Hán lên tiếng lần nữa, nhìn Liên Hạo trên mặt đất: "Hắn cảm thấy Tàng Linh không có tương lai, có lẽ cơ hội là khi hắn tiếp xúc với lực lượng đằng sau khi hắn nuốt viên đan."
"Sau khi chứng kiến lực lượng và bối cảnh kinh người có thể trực tiếp khiến hắn trở thành thần minh vị cách, hắn càng cảm tháy tiền đồ của Tàng Linh rất đáng lo, nếu phải cùng chìm với Tàng Linh, chỉ bằng tìm kiếm con đường mới."
"Sau khi hắn bỏ ra hết thảy, vốn cho rằng có thể thành công, kết quả lại bị Tiêu tiểu hữu vả cho một cái bạt tai, tự nhiên trong lòng không cam tâm.”
Những lời nói của Tuyết Hán khiến biểu cảm của Liên Hạo càng lúc càng khó coi.
Bởi vì đối phương nói chính xác tâm tình của hắn, suy cho cùng, sự thật luôn khó nghe.
"Không thắng được, các ngươi vẫn sẽ không thắng được đâu." Liên Hạo hít sâu, ánh mắt hận thù nhìn về phía Hoàng Đạo Tôn rồi lại nhìn sang Tiêu Thiên: "Cho dù ngươi âm thầm ở đây nhìn mọi việc, cho rằng đang xem trò hay."
"Nhưng các ngươi không biết cái gì là lực lượng chân chính, cái gì là thực lực chân chính quét sạch hết thảy!"
"Đừng tưởng rằng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của các ngươi, các ngươi sẽ hói hận."
Liên Hạo nói năng hùng hồn, trong ánh mắt hiện lên sự cuồng nhiệt kỳ lạ.
Nguồn cảm xúc của hắn đương nhiên đến từ thế lực đã đưa viên đan cho hắn.
Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một điều.
Đằng sau chuyện này còn có người khác nhúng tay vào.
Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như bên ngoài, có người đang tương kề tựu kế. Bên này, bọn bày ván cờ để câu cá, dẫn dụ những người Tàng Vũ tiềm ân đến đây.
Đối với cuộc nồi loạn của những người Tàng Linh, không biết người dẫn đầu cuộc nỗi loạn là Liễu Triền Phong - con trai của Đại Tốn đế Liễu Vô Song - có biết nó liên quan đến chuyện này hay không.
Hay là thế lực đằng sau Liên Hạo thật ra không liên quan đến Liễu Vô Song mà là một phe thứ ba độc lập khác?
"Xem ra ngươi rất tự tin?" Lúc này, Tuyết Hán lên tiếng lần nữa, nhìn Liên Hạo trên mặt đất: "Ngươi cho rằng, bọn ta không chuẩn bị nhiều chiêu sau ư?"
'Ha ha ha, cái gọi là chuẩn bị chiêu sau chẳng qua chỉ là dựa vào Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch chứ gì?" Liên Hạo nằm trên mặt đất, cười điên cuồng, nhìn Tuyết Hán như muốn trêu tức: "Những ngày qua, từ đầu tới cuối, Tàng Linh chỉ dựa vào mỗi một mình Nhân Hoàng.”
"Không có Tử Cực Vô Địch, Tàng Linh không là gì cả."
"Huống hồ, bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù là Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch tới nơi này thì cũng không thể ngăn cản."
"Đứng trước thực lực tuyệt đối, bát luận là mưu kế gì đều vô dụng."
Liên Hạo nói xong, Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn đều lộ vẻ khó coi.
Hoàng Đạo Tôn tức giận đến đỉnh điểm, đạp một cước trúng Liên Hạo: "Phô trương thanh thế, nếu người mà ngươi ỷ lại thật sự lợi hại như lời ngươi nói, tại sao đến mức lại để các ngươi ở đây công kích chứ?"
BỊ đạp một cước, Liên Hạo vặn vẹo vô mình, hơi nghiêng đầu, phun máu sang một bên.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn sang Hoàng Đạo Tôn: "Đây không phải là công kích mà chỉ là một cuộc kiểm tra, một loại khảo hạch bọn ta mà thôi."
"Ngươi cho rằng trong mắt bọn họ, bọn ta có tư cách tùy tiện trở thành một thành viên trong số bọn họ hoặc là người hợp tác với bọn họ ư?
"Không, chỉ là bọn ta đơn phương mong muốn trở thành một phần tử của phía đối phương thôi, nếu muốn gia nhập vào bên đó cần phải làm một cuộc kiểm tra đề thể hiện giá trị của bọn ta!" Khi nói đến đây, Liên Hạo cười nhạo: "Thật đáng tiếc, ta đã bị bắt giữ, định sẵn là một kẻ thất bại, không thể nào trở thành một thành viên trong số bọn họ nữa rồi."
"Tuy nhiên, thất bại cũng không quan trọng, đằng nào bây giờ ta cũng sắp chết."
"Nhưng sau khi sự việc kết thúc, các ngươi cũng sẽ chết không khác gì ta.”
"Ha ha ha ha...”
Liên Hạo cười như điên như dại, bỗng nhiên toàn bộ thân thể cứng ngắc.
Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ đang chắn nhiếp linh hồn, ngay khoảnh khắc nó nỗi lên, hắn đã bị đông cứng, không cách nào động đậy dù chỉ là chớp mắt. Chỉ là loại cảm giác này vụt qua rồi biến mát.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, hắn như thể cảm giác mình đã chết qua một lần, mới vừa được Quỷ Môn quan thả về.
Ngay khi hắn đang lấy lại bình tĩnh thì bên tai truyền đến giọng nói của Tiêu Thiên: "Nếu tên này không đề cập đến chuyện này thì quả thật ta còn không chú ý lắm."
"Trong rất nhiều chủng tộc ở thượng giới Tàng Linh chúng ta có chủng tộc nào có làn da khô màu xanh, trên đỉnh đàu có sừng đỏ, đồng tử màu đen, ba con mắt không?”
"Chậc chậc, dáng vẻ rất xấu nhưng có hình dáng giống con người, hai chân hai tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận