Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1402: Dạo này ngài khỏe không

Chương 1402: Dạo này ngài khỏe khôngChương 1402: Dạo này ngài khỏe không
Chương 1402: Dạo này ngài khỏe không
"Ta vốn tưởng năm đó bọn chúng đã thật lòng phục tùng, ai ngờ chúng vẫn chứng nào tật nấy, cố kìm tính xấu và tập trung lực lượng."
"Để giờ bắt đầu bùng nổ cùng nhau.”
Hoàng Đạo Tôn nói, giọng điệu đầy mỉa mai.
"Bọn họ chẳng được tích sự gì mỗi khi chiến đấu với Tàng Vũ, giờ thì hay rồi, hăng hái chiến đấu tranh giành với người một nhà.”
"Ngươi nói xem, đó gọi là gì?”
Đại Đức đế Tuyết Hán nhẹ nhàng lắc đầu, tất nhiên ông biết nhạc phụ Nhân Hoàng đang nói đến ai.
Tất nhiên đó là những thế lực ở thượng giới khi bọn họ chưa đến thượng giới.
Thượng giới vốn có Thiên đình, tiếc thay khi đánh nhau trực diện với Tàng Vũ, Thiên đình quá yếu ớt, bị đối phương áp chế không có cơ hội phản kháng.
Đừng nói giành chiến thắng, bọn họ có năng lực tự bảo vệ bản thân là quý lắm rồi.
Sau khi Tử Cực Vô Địch đến thượng giới, đó cũng là lúc Tàng Vũ bắt đầu tần công.
Khi đó ông lãnh đạo dân chúng chiến đấu chống lại Tàng Vũ, dần dà gầy dựng được danh tiếng và giành lấy một vài lãnh thổ.
Thiên Đình của thượng giới bị Tàng Vũ đánh cho tan tác, sau đó cũng một tay Tử Cực Vô kết thúc cục diện hỗn loạn ở thượng giới, thành lập Thái Thượng hoàng đình.
Từ đó các thế lực trên khắp thượng giới xưa giờ đều được thu nạp, trở thành một phần của hoàng đình.
Những việc thế này không phải rất hiếm.
Bây giờ nghĩ lại, phần lớn những người cùng ra tay với đám gián điệp của Tàng Vũ đều là người thuộc về các thế lực khi xưa.
Đến giờ mà họ vẫn chưa bỏ chấp niệm, muốn nhân cơ hội này khuấy nên mưa gió.
"Nếu đánh giá tình hình hiện giờ thì thấy bọn chúng tính toán rất nhiều." Tuyết Hán nói, nhìn Hoàng Đạo Tôn bên cạnh mình: " Thời gian trôi qua đã lâu, có rất nhiều người thuộc các thế lực khác nhau ra tay với phủ Lưu Sơn."
"Nhưng sau đó chẳng còn tin tức gì về họ nữa, dường như từng người đã biến mất không còn thấy đâu."
"Không chừng cửa ải ở các châu cũng đã bị động tay động chân rồi."
"Đặc biệt các tuyến đường chính tới Ngự Châu."
Nghe Tuyết Hán nói vậy, Hoàng Đạo Tôn bỗng tỉnh táo trở lại, sau đó trừng to mắt với ông: "Đám khốn nạn này muốn chiếm lấy Ngự châu à?”"
Ngự châu là biên cương quốc gia, giáp ranh với chiến trường vị diện.
Vùng đất bên cạnh thuộc quyền cai quản của thần đình Thần tộc.
Nếu nơi này thất thủ, mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Ứng dụng Truyện Dịch VỊP
Nếu bây giờ Ngự châu thất thủ trước thế tấn công mãnh liệt của Tàng Vũ, e rằng bọn họ cũng sẽ thua trên chiến tranh vị diện mát.
Một khi rời khỏi chiến trường vị diện, tiến vào thượng giới Tàng Linh.
Dù vị diện Cổ Hoa muốn giúp đỡ cũng bó tay hết cách.
Nếu không nhờ người có sức mạnh siêu khủng như Tiêu Thiên tọa trần, lúc này chắc chắn Hoàng Đạo Tôn sẽ phân tâm, suy nghĩ sau đó nên làm thế nào mới cứu vớt nguy cơ lần này.
"Nhưng ta không ngờ trưởng lại là người dẫn đầu châu phủ Ngự châu." Đại Đức đế Tuyết Hán bỗng lên tiếng, nhìn về phía trước bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Giọng điệu của Tuyết Hán thu hút sự chú ý của Hoàng Đạo Tôn, ông cũng dõi mắt nhìn ra đại quân tấn công phủ thành phía xa.
Sau khi quan sát cần thận, Hoàng Đạo Tôn bày ra vẻ mặt thất vọng, bên cạnh đó ông cũng kinh ngạc không kém.
Hiển nhiên thân phận người cầm đầu vệ quân Ngự Châu khiến họ khó lòng chấp nhận.
"Nếu ta nhớ không lầm, trưởng lại của Ngự châu từng là thủ hạ và học trò của ngươi đúng chứ?" Tuyết Hán nhìn Hoàng Đạo Tôn rồi hỏi.
Nghe Tuyết Hán hỏi vậy, Hoàng Đạo Tôn bỗng sằm mặt rồi thở dài thườn thượt. Ông đã từng canh giữ ở Ngự châu một khoảng thời gian rất dài, vì vậy có quan hệ gần gũi với nơi này.
Mỗi khi rảnh rỗi, ông sẽ nhận học trò, thân là Nhân Vương thời cỗ xưa nên kho tàng trí thức và những gì ông đã trải nghiệm vô cùng phong phú.
Năm áy, người cầm đầu quân lính đằng chỉ là một tiểu binh truyền lệnh nhỏ nhoi.
Nhưng vì thiên phú của hắn rất khá, lọt vào mắt xanh của Hoàng Đạo [ôn nên được phép theo ông học tập.
Bây giờ hắn đã là trưởng lại của châu phủ Ngự châu, địa vị gần với phủ chủ Ngự châu, nắm trong tay quyền lực cực cao. Tiền đồ sau này sẽ rạng rỡ, vô bờ bến.
Thế mà hắn đang gì làm?
Cách đó không xa, đại quân đã vào thành, áp sát bên ngoài nội thành.
Cách màn chắn trận pháp, nam tử cầm đầu kiên quyết chắp tay với bóng người đứng trên tường thành: "Lão sư, xin hỏi dạo này ngài khỏe không ạ?”
Đứng trên tường thành trong nội thành, Hoàng Đạo Tôn nhìn nam tử kia, trong lòng vốn đã có lửa giận.
Nghe lời hắn nói, sắc mặt càng đỏ bừng, phất tay áo nói: "Lão sư gì, ai là lão sư của ngươi, ta không có bọn học trò như ngươi!"
"Thứ lòng lang dạ sói, ta tận tâm dạy dỗ ngươi, kết quả ngươi báo đáp ta như vậy sao?"
"Thái Thượng hoàng đình đối xử với ngươi không tệ, giờ đây ngươi báo đáp như vậy sao?"
Nói đến đây, cảm xúc của Hoàng Đạo lôn càng thêm kích động, không ngừng vỗ vào tường thành nội thành trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận